Thứ Năm, 29 tháng 7, 2021

Mùa Thu Hoạch: Chanh Ngón Tay - Finger Lime



     Tên khoa học là Microcitrus australasica còn gọi Australian Finger Lime hay Caviar Lime, có nguồn gốc từ Úc. Gọi Caviar, vì ruột chanh có rất nhiều hạt tương tự như những trứng cá caviar. Và người sành điệu đã ví chanh này là “trứng cá muối chanh”

     Cây chanh Finger Lime này là món quà tặng, từ cậu em út. Năm cây chanh nho nhỏ, mua qua online, mỗi cây cao khoảng 2 tấc, với giá tổng cộng là 60 đô Úc. Sau 2 năm chăm sóc, cắt tỉa và giữ cây chỉ cao khoảng trên 1mét, mặc dù đây là loại thực vật có chiều cao khoảng trên 2 mét, mọc thành bụi hoặc cây nhỏ, có rất nhiều gai. Loại chanh này có thể phát triển nơi có ánh nắng, chỗ mát mẻ, hoặc có bóng râm, hay có thể chịu được sương giá nhẹ.

     Hoa chanh màu trắng hoặc hồng nhạt. Quả dài như ngón tay, khoảng 4–8 cm, hoặc hơi cong, đường kính chừng 20 mm. Vỏ chanh mỏng, có màu từ xanh lá cây, chuyển sang nâu sậm. Bên trong quả chanh có nhiều hạt nhỏ, chứa axit tương tự như nước chanh nên được các đầu bếp nổi tiếng rất ưa chuộng. Chanh được sử dụng trong tương ớt, mứt, nước sốt mặn, trang trí trên các đĩa thức ăn, hoặc làm mứt cho món ăn tráng miệng, hay thức uống giải khát. Và vỏ chanh nếu sấy khô, được dùng làm gia vị.

     Cây chanh ngón tay có thể được trồng từ hạt, giâm hoặc ghép cành. Tuy nhiên, trồng bằng hạt thì phát triển chậm. Và một kinh nghiệm mà tôi không thể không nói ra về việc mua chanh qua online này. Đó là không có sự lựa chọn chính xác theo ý mình muốn.

     Thật ra Finger Lime có rất nhiều loại và bên trong ruôt chanh có nhiều màu khác nhau, rất bắt mắt. Nếu muốn như ý, nên đến tận nơi cung cấp, chọn lựa chanh đang sẵn trái trên cành. Có như thế, người mua sẽ không tiếc nuối, và chọn theo đúng ý mình. Và sự lựa chọn thứ hai là khi trái chín, nên đợi trái chín hoàn toàn hãy hái. Có như thế, trái chanh mới dễ tách ra và khi tách vỏ chanh ra, nên tránh để dầu vỏ chanh dính vào ruột chanh, vì như thế sẽ ảnh hưởng đến hương vị của chanh.








Ảnh: Kim Phượng
Finger Lime Nơi Vườn Sau Nhà
 
 

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2021

Tạ Từ

 

Tạ Từ

Cầu thệ thủy ngồi trơ cổ độ,
Quán thu phong đứng rũ tà huy.
Đâu buồn hỏi hoa nắng vàng đầu sóng,
Vất vưởng trôi rồi tan biến về đâu?

Đời cát bụi như nửa hư nửa thực,
Kiếp lưu vong sao những lắm bể dâu.
Ba chìm bảy nổi, chiếc thân luân lạc,
Ngày nào tóc xanh nay đã bạc đầu.

Đất khách quê người, cuối đời thương khó,
Tuổi già lụm cụm, quên trước quên sau.
Thôi nhỉ đủ chưa buồn vui thế sự,
Mòn mỏi tháng ngày mãi vẫn nhớ nhau!

Phạm Khắc Trí

07/11/2021
Phụ Chú:
Cầu thệ thủy ngồi trơ cổ độ
Quán thu phong đứng rũ tà huy
(Trích trong Cung Oán Ngâm Khúc - Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều
***
Cảm Tác:

Ngậm Ngùi

Sông nước xưa về thăm mấy độ
Mái đình làng lấp ló từ xa
Hàng cây hiu hắt dương tà
Con kinh lặng lẽ mấy nhà xưa đâu?

Trong nắng chiều bóng câu hư thực
Chạnh tuổi già ký ức vàng dâu
Lục bình con nước rầu rầu
Ngày đi tóc mượt giờ đây trắng đầu.

Đời lữ thứ cánh âu thương khó
Tuổi già nua nhớ đó quên sau
Thời gian càng lúc càng mau
Hành trang xếp lại nhiệm màu tình thương!

Mailoc
7-12-21
***
Còn Đó Nỗi Buồn


Kìa thế cục như in giấc mộng
Máy huyền vi mở đóng khôn tường (*)
Tranh bá quyền đã lắm tang thương
Và bao kẻ lỡ đường hoạn lộ

Mùi tục lụy lưỡi tê tân khổ (*)
Miếng đỉnh chung đến độ tàn hơi
Mái trường xưa đã thấy xa vời
Nghiệp phấn trắng một thời cảm khái

Buồn mọi nỗi lòng đà khắc khoải
Ngán trăm chiều bước lại ngẩn ngơ (*)
Để giờ đây tóc đã bạc phơ
Ôn chuyện cũ niềm mơ chưa dứt.

Quên Đi

(*) trích Cung Oán Ngâm Khúc của Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều
***
Tạ Lòng!


Thơ các bạn, đọc nghe … buồn quá !
Cứ như là ván đã đóng thuyền.
Như thơ xưa, vẳng quốc, quyên …
Âm u lắng đọng, cửu tuyền đón đưa !

Hãy vui lên, xin thưa các bác:
Luật tuần hoàn, tuổi tác là thường.
Mỗi ngày, ta bước khỏi giường,
Nhón chân nhún nhảy, soi gương mỉm cười.

Ta còn đây, mấy người được vậy ?
Giữa cơn dịch, cảm thấy vui vui
Cớ chi, mà cứ ngậm ngùi!
Quẳng lo, ta nếm vị mùi thế gian.

Chuyện "đời loạn", muốn toan, vào cuộc !
Còn không, thì chớ chuốc u sầu.
Tháng ngày, thời khắc vó câu
Hãy vui để hưởng, buồn đau mau già.

Danh Hữu
***
Gởi Gắm Cảm Tình
(Qua thơ "Tạ Lòng" - Danh Hữu )

Thơ gởi gắm cảm tình nhiều quá !
Đọc nghe buồn, sóng đả mạn thuyền (1)
Tình yêu thơ "khóc Đỗ Quyên"...!
Bầu trời bảng lảng huỳnh tuyền đợi đưa...!

Bạn hiền nên vui cơn gió mát
Luật luân hồi, tuổi hạc vô thường
Sớm mai ta dậy xuống giường
Biết mình vẫn sống soi gương tươi cười

Ai ngồi đây, mọi người biết vậy
Dịch đẩy lùi cảm thấy an vui
Kẻ nào lây bệnh bùi ngùi...!
Sá chi đau ốm, nếm mùi thế gian

Đến đây cám cảnh, xem thời cuộc
Bàn dân thiên hạ chuốc bao sầu
Tháng ngày, vó ngựa bóng câu
Cõi trần tận hưởng biết đâu không già...!?

Mai Xuân Thanh
July 13, 2021
(1) sóng vổ mạn thuyền
***
Liên Khúc Sông Xưa

Em Qua Sông Rộng


Em đem chi nắng qua sông
Để cơn mưa rớt giữa dòng trường giang
Tôi bên này lỡ đò ngang
Nhìn mưa thấy nắng của hoàng hôn xưa

Lạnh Mấy Dòng Châu


Thương em xuôi ngược sông dài
Một thân cò giữa thôn đoài thôn đông
Nắng mưa có nhạt má hồng?
Mưa khuya có lạnh mấy dòng châu sa?

Khách Xưa - Bến Cũ

Từ ngưòi bỏ bến sông trăng
Cành khô củi lạc giữa hoang phế đời
Dẫu sông bên lở bên bồi
Bến Châu Giang vẫn đợi người Giang Châu

Trần Bang Thạch
***
Mong Manh

Ngày sáu khắc tin mong nhạn vắng
Đêm năm canh tiếng lắng chuông rền*
Câu thề sao vội chóng quên
Mong chi hẹn một thì nên đá vàng

Chẳng mấy chốc phai tàn phận liễu
Thủy chung lòng há hiểu thương đời
Sầu đong chất ngất khó vơi
Chỉ thêu nên gấm những lời trăm năm

Người hỡi chốn xa xăm có thấu
Soi gương thời khó giấu dung nhan
Hoàng hôn thôi lại hôn hoàng
Nguyệt hoa thôi lại thêm buồn nguyệt hoa!*

Kim Phượng
* Trích trong Cung Oán Ngâm Khúc của Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều
***
Y Đề


Lời “ Từ Tạ “ của thầy Khắc Trí
Lòng kẻ đây thấy quí thời gian…
Của ngày còn lại sắp tàn
Sống vui sống khỏe không màng lợi danh

Thơ Danh Hữu “Tạ lòng“ chí phải…
“Ta còn đây “ cảm khái niềm vui
Cớ chi mà cứ bùi ngùi
“Hãy vui tận hưởng“ cái mùi thế gian

Đọc”Ngậm ngùi“ thi nhân Mai Lộc
Kỷ niệm xưa, bài học trường đời
Tuổi già cứ để êm trôi
Và vui thanh thản quên thời già nua

Qua“Liên khúc sông xưa“ Bang Thạch
Dẫu đời mình hiu quạnh chiều đông
Tuổi già như thể qua sông
Giữa khi “mưa rớt trên dòng thời gian“

Rồi lại đến “ Mong Manh” Kim Phượng
Thở than tình chẳng vẹn thủy chung
Khóc cho phận liễu vô cùng
“Sầu đong chất ngất” …ngại ngùng dung nhan

Còn ta chỉ thân tàn sót lại
Giữa xứ người đâu ngại với ngần
Trời đà bắt phải phong vân
Thì thôi vui nốt cái phần dành cho

songquang
20210714
***
Thêm Lần Nữa


Nếu được thêm lần nữa
Đừng lần lữa lặng im
Hãy lắng nghe con tim
Thì thầm lời chân thật

Nếu được thêm lần nữa
Hãy chọn lựa hôm nay
Tạo hóa sẳn an bày
Chần chờ chi ngày mai

Nếu được thêm lần nữa
Giữ lấy chớ buông lơi
Đừng tìm kiếm xa vời
Hạnh phúc trong tầm với

Đời đẹp quá đi thôi!

Kim Oanh


Thứ Hai, 26 tháng 7, 2021

Trời Mưa Bong Bóng

1. Mưa Ngày Xưa

    Từ đường Cao Thắng tôi cho xe quẹo vào Trần Quý Cáp (nay là Võ Văn Tần). Con đường chạy đến công trường Con Rùa với hàng cây thẳng tấp, rơp lá bóng che. Những ngày tháng Sáu trời Sài Gòn đứng gió và hầm hập nóng. Tôi đi, nhưng cũng chẳng biết đi đâu? Thành phố rộng lớn với bao nhiêu con người, bao nhiêu xe cộ cũng là thành phố nhỏ hẹp, túng quẩn nhất. Con đường nào cũng giống con đường nào. Góc phố nào cũng na ná như nhau. Loay xoay là thất lạc, loanh quanh cũng chỉ ngần ấy phố đường. Sài Gòn đi thì không hết, nhưng chỉ quanh quẩn một lối về... Thành phố quen thuộc đến nhàm chán, hôm nay bỗng dưng có một khuôn mặt khác. Khuôn mặt của bịn rịn, của chia tay. Vài ngày nữa là tôi rời nơi này để về dạy học một thị trấn mới, một cuộc đời mới. Nơi tôi chưa từng ghé qua một lần, chỉ thấy trên bản đồ là cửa sông của vùng biển mặn...

    Tôi cho xe rẽ vào Trương Minh Giảng như một phản xạ tự nhiên. Con đường quen thuộc của bao nhiêu lần qua lại, những ngày những tháng và năm. Con đường dẫn về ngã tư Yên Đỗ, là Lý Chính Thắng bây giờ. Đang nắng trời Sài Gòn bỗng tối sầm. Mây xám ùn tắc một góc trời. Rồi bất chợt dưng không, mưa bắt đầu rơi hạt. Mưa càng ngày càng lớn và bao phủ cả phố đường. Tôi tấp vội vào một hàng quán bên đường. Quán nước là một chái nhà cơi ra vỉa hè góc đường Yên Đỗ và Trương Minh Giảng (Lý Chính Thắng và Trần Quốc Thảo ngày nay). Cũng có một vài người khách đi đường chạy vội vào đục mưa như tôi. Chủ quán cà phê lề đường là một người đàn bà đứng tuổi, dáng nhanh nhẹn và vui vẻ. Tôi gọi một ly cà phê nóng và chọn chiếc ghế ngồi nhìn ra mặt đường... Sài Gòn buổi chiều mưa bao giờ cũng man mác lòng người. Những ngày tháng đổi thay, bộ mặt mới của Sài Gòn càng phủ thêm nét thống khổ, đìu hiu khó tả. Mưa tháng Sáu đang tầm tả rồi chợt thưa giọt, theo chiều gió nghiêng nghiêng. Mặt đường nhả hơi nóng, bốc theo từng vệt khói phủ thấp ven lề. Chợt đâu bong bóng nổi phập phồng khi những hạt mưa chạm xuống mặt đường. Mưa bong bóng nhỏ to. Bong bóng mưa cùng khắp. Trời mưa bong bóng... bong bóng phập phồng... Trời mưa bong bóng Sài Gòn!

    Chừng như mưa bong bóng làm mưa đều hạt hơn và day dẳng hơn. Tôi ngồi ngẩn ngơ nhìn cơn mưa chiều Sài Gòn mà nhớ thương cơn mưa chiều với một người nào đó. Một người mới hôm qua mà sao lòng đã xa... Một người con gái có khuôn mặt đẹp và bướng bỉnh. Mái tóc dài luôn búi gọn bằng cây bút chì suốt quanh năm, cũng không làm giảm đi nét thanh thoát có chút bất cần của nàng. Người con gái thích bao che người khác hơn người khác che chở mình! Bốc đồng hơn con trai, nhưng cũng dễ xiêu lòng, tủi phận hơn con gái. Nàng sẵn sàng đứng phía ngoài mưa tạt để che cho bạn không lấm ướt mưa. "Em thích dầm mưa, thích ướt áo nên anh đừng lo ngại, thắc mắc...", nàng vừa cười vừa nói trong một buổi chiều hai đứa đụt mưa. Mái tóc vướng ướt cả khoảng lưng dài, nàng vẫn dành đứng phía ngoài sát mái hiên chùa trong con hẻm nhỏ. Buổi chiều mưa Sài Gòn tầm tã, dáng người con gái có chút buồn buồn có chút thơ ngây.

          - Anh nhìn kìa, mưa bong bóng... Trời mưa bong bóng rồi kìa anh!

    Quả thật bên ngoài trời chợt chuyển thành cơn mưa bong bóng. Thật lạ và thật đẹp! Không hiểu sao trước đó tôi chưa hề để ý đến những cơn mưa bong bóng. Hôm nay thì khác, bên cạnh người con gái xinh đẹp này, có lẽ mọi thứ đều trở nên thơ mộng và đáng yêu? Những bong bóng mưa như nhảy múa, vở tan trên mặt đường. Âm thanh cơn mưa như bài hát lúc bổng lúc trầm trong không gian thổn thức.

          - Đố anh biết tại sao có mưa bong bóng?

    Nàng vừa lắt tay tôi, vừa hỏi. Tại sao có mưa bong bóng, tôi chưa hề nghe và chưa hề biết về điều này? Mà nếu có biết, tôi cũng làm bộ nói không, để được nghe lời thỏ thẻ trả lời. "Anh thật không biết và cũng chưa hề nghe ai nói", tôi đáp lời.

          - Là nước mắt của Chức Nữ thương nhớ Ngưu Lang, thương nhớ chồng con mình đó anh!


     Tôi không biết có thật vậy hay không về câu chuyện giọt nước mắt của nàng Chức Nữ? Nhưng qua câu chuyện của nàng, tôi chợt thấy những hạt mưa bong bóng rơi buồn và đẹp hơn. Câu chuyện tình buồn của một tiên nữ và người trần gian, câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ... Vài ngọn gió làm cơn mưa chiều thoáng lạnh. Người con gái nhích lại gần tôi hơn. Gần đủ để tôi cảm thấy hơi ấm thịt da thơm ngát mùi con gái. "Đừng để em phải khóc vì trời mưa bong bóng nghen anh!", tiếng nói nàng chơi vơi, mờ nhạt. Buổi chiều xuống thấp, cơn mưa bong bóng phập phồng, vở tan trên bờ môi người chất ngất

2. Chỉ Là Thương Nhớ


           "Mưa ngày xưa, rơi trên đường vắng.
           Mưa u hoài, vì mong dáng ai.
           Mưa ngày xưa từng cơn thương nhớ, mưa đâu ngờ chúng mình yêu nhau

           ......

           Nhớ, nhớ mưa bong bóng, nhớ dáng em buồn nhớ lệ em tuôn.
           Nhớ, nhớ mưa bong bóng, nhớ khi tan trường em sát vai anh
           Hai mái đầu xanh thì thầm ước hẹn, hai mái đầu xanh tình yêu trọn vẹn..." (*)


                        Mưa Bong Bóng - Lý Dũng Liêm - Carol Kim

    Tiếng hát trầm bổng, pha chút khàn đục đầy nội lực và lôi cuốn người nghe từ âm vang đầu đến dòng chữ cuối. Tiếng hát như đưa tôi trở về một thuở nào ký ức của cơn mưa, mưa kỷ niệm... mưa bong bóng. Ngay cả nếu bạn chưa hề chứng kiến, chưa hề để tâm đến những cơn mưa bong bóng quê xưa cũng chừng như đang xuyên qua không gian, xuyên qua thời gian để được sống trong cơn mưa đầy ký ức. Cơn mưa bong bóng, cơn mưa ngày xưa một thời mới lớn, một thời biết nhìn mưa trong cơn mơ mộng đầu đời. Bài hát đưa chúng ta đi dài theo một cơn mưa xưa, một chuyện tình loáng thoáng trôi qua như những hạt mưa bong bóng phập phồng xinh đẹp, vội tan.

     Buổi chiều nay, buổi chiều của cơn mưa tháng Sáu mịt mùng bão nổi. Tiếng hát như xô dạt tôi trở về của cơn mưa bong bóng ngày xưa, bên mái hiên chùa nhỏ. Không biết đã bao năm rồi tôi đã quên, đã khuất lấp đâu đó những điều không muốn nhớ. Dù biết nhớ đã khó, nhưng quên cũng không phải điều dễ làm... Thoáng đó mà đã cuối chuyến xe đời. Chuyến xe một chiều không có khúc quanh trở lại. Mỗi một cơn mưa mang theo một kỷ niệm. Và chừng như không một kỷ niệm nào có sự trùng lập bao giờ.

          "Mưa ngày xưa, rơi trên đường phố
          Mưa vô tình làm ướt áo em.

          Mưa ngày xưa , từng cơn không dứt.
          Mưa vô tình cho mình quen nhau..." (*)

    Tôi không quen người con gái năm ấy vì bởi cơn mưa. Nhưng cơn mưa bong bóng tình cờ đánh dấu mối tình không trọn vẹn. Đã bao nhiêu năm rồi xa cách? Đã bao nhiêu năm rồi không gặp lại? Thời gian cứ như bao giọt mưa bong bóng phập phồng, vở tan. Không biết thời gian có lần nào khiến cho nàng khóc vì cơn mưa bong bóng năm nào? Mà chiều nay trong tiếng hát thiết tha của người ca sĩ nơi biền biệt quê nhà, tôi đã để mắt mình rưng rưng lệ. Không phải vì cơn mưa bong bóng. Vì hơn bốn mươi năm qua tôi chưa lần tìm thấy cơn mưa bong bóng trên khắp bước đường lưu lạc. Bao nhiêu cơn mưa xuống đời, tôi vẫn cố tìm. Cố tìm cơn mưa bong bóng ngày xưa. Nhưng chưa bao giờ tôi tìm thấy. Chưa một lần nào tìm thấy mưa bong bóng bao giờ! Có chăng hôm nay, tôi tìm thấy qua tiếng hát khàn đục đầy âm vực của kỷ niệm, của nhớ thương. Tất cả chỉ còn trong nỗi nhớ nhung day dứt, thoảng về làm tôi ngấn lệ.

    Tình yêu không phải là thứ ngôn ngữ nói ra, mà là ngôn ngữ để giữ kín! Tôi đã chôn kín hình ảnh đẹp nhất một đời người. Bây giờ người con gái năm xưa đang ở đâu, sống ra sao trong vạn nẽo đường trần hệ lụy. Có còn nhớ cơn mưa bong bóng chiều nào nơi hiên ngôi chùa nhỏ? Có còn tìm thấy những cơn mưa bong bóng bên đời? Hay tất cả đã phôi pha, đã trôi theo những giọt mưa bong bóng một thời đã mất?

          "Ai ngờ bong bóng vở tan, thôi rồi em đã sang ngang theo chồng.
          Trời mưa bong bóng phập phồng em đi lấy chồng để khổ cho nhau.
          Anh về ôm mối thương đau, em đi có nhớ mưa nào năm xưa.
          Phải chi hôm ấy đừng mưa, phải chi hôm ấy đừng đưa nhau về..." (*)

 
  Sáng Tác & Trình Bày: Lý Dũng Liêm


Durham, North Carolina
Người Chợ Vãng

(*) Mưa Bong Bóng - nhạc Lý Dũng Liêm, thơ Nhật Kiên Hà 

 


Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2021

Cõi Mông Lung - Vẫn Phượng

Bài Xướng:

Cõi Mông Lung


Em đã đi mùa hè trở lại
Nắng sân trường nắng vẫn lung linh
Hàng điệp vàng ấp e tươi sắc
Cánh phượng hồng mơn mởn dáng xinh
Nhớ thuở trước công viên đủ bóng
Mà giờ đây ghế đá riêng mình
Bao năm sương gió nhiều dâu bể
Âm ỉ trong anh mãi cuộc tình.

Quên Đi
***
Bài Họa:

Vẫn Phượng


Loài hoa sắc máu mang hình bóng
Hoa học trò kỳ bí hiển linh
Vẫn phượng huy hoàng màu rực rỡ
Thướt tha cùng gió dáng xinh xinh
Xương hoa khô ép hồn tri kỷ
Lưu bút xanh ghi “chuyện chúng mình”
Từng cánh lay lay thời dĩ vãng
Phượng rơi vẫn phượng biết bao tình

Kim Phượng



Thứ Tư, 21 tháng 7, 2021

Quê Hương Thu Nhỏ: Cầu Tiêu

   
  
Từ khi ta bước đi mới hay mình đã mất
Trông ra nơi nào cũng thấy quê hương lượn quanh*

*Lời bài hát Quê Hương Thu Nhỏ của Nguyễn Đình Toàn

Mấy mươi năm vẫn thế này sao
Đất nước hôm nay thật sự giàu!?
Lắm kẻ tự hào như thế đấy
Hỏi rằng ai thấy lại không đau

Thơ & Ảnh: Kim Phượng
Ảnh Chụp Ở ẤP Phú Hữu, Tỉnh Vĩnh Long
 

Thứ Hai, 19 tháng 7, 2021

Những Câu Chuyện Khó Tin Nhưng Có Thật: Vì Một Câu Nói


    Năm 1937, tôi đi theo cha Đốc, đổi về xứ Đạo ngạn, Bắc giang. Hè năm đó, đang lúc chúng tôi ngồi trên giường trong phòng ngủ, học ôn lại Kinh bổn thì thầy Hương đi qua, hình như thầy nghe có tiếng nói chuyện, nên la lên, “Đứa nào không chịu học, cấm ăn!”. Thầy vừa đi khỏi, Tước bạn tôi nói lén, “Cơm của nhà Chúa chứ của riêng ai mà cấm.”

     Không may, thầy Hương còn ở gần đó nghe được, liền vào, túm cổ Tước, kéo xuống phòng, đánh Tước, lăn từ trong phòng thầy ra tới hè rồi rớt xuống vườn rau; thầy đánh cho tới khi Tước hết kêu được nữa mới thôi, không biết là mấy chục roi! Sáng hôm sau cũng vào giờ đó, Tước lại bị gọi tới phòng, lần này thầy đánh không nương tay, còn thả chó ra, cắn xé quần áo nữa; quá đau đớn, Tước kêu lên, “Cha ơi, cứu con với, con chết mất!”. Cha phó Năng là cha nuôi của Tước, ở ngay phòng bên, không dám nói gì, vì thầy Hương, ỷ biềt tiếng Pháp, giao dịch được với các quan Tây, coi cha xứ và cha phó không ra gì; (Các Linh mục hồi đó chỉ học La ngữ, rất ít khi được học tiếng Pháp).

     Sau trận đòn chí tử đó, Tước trốn về quê luôn.không dám tu nữa.
 
Thạch Trong ( HĐN) 
 
 

Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2021

Lụy - Thu Nhớ

               (Ảnh: Kim Phượng)

Bài Xướng:

Lụy


Vầng thơ sâu lắng lụy thêm dài
Lòng chợt bồi hồi tưởng bóng ai
Mái tóc xanh xưa màu dĩ vãng
Tình yêu muôn thuở gió ban mai
Song thưa khép kín thân cô lữ
Xứ lạ mỏi mòn sắc nhạt phai
Nhắc nhớ mà chi sầu chất ngất
Hoa trôi bèo dạt tấm hình hài

Kim Phượng
***
Bài Họa:

Thu Nhớ


Rả rich mưa thu sợi ngắn dài
Quê nhà vạn dặm dạ bi ai
Vườn xưa ngõ xóm nồng hương bưởi
Lối cũ đường làng thắm nắng mai
Lặng lẽ thương về tình mãi thắm
Âm thầm nhớ đến nghĩa nào phai
Trăng khuya một mảnh treo đầu núi
Lệ ứa sương đêm lạnh dấu hài.

Hương Thềm Mây 

15.7.2021


Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2021

Tình Mùa Đông

 Nụ hồng trước gió đung đưa
Tiết đông giá lạnh cho vừa lòng ai
Mình ta sớm tối u hoài
Nhìn theo lá rụng đôi tay chờn vờn
Cánh chim nương gió từng cơn
Dặt dìu đưa đẩy chẳng sờn lòng son
Tình ta bền chặc chẳng mòn
Đâu đây vẳng tiếng mất còn trăm năm

Nguyễn Cao Khải

 

Thứ Năm, 15 tháng 7, 2021

Hoa Súng

                   (Ảnh Kim Phượng)


 Tôi sinh ra đời vào một chiều mưa gió ngày xưa
Bên ao trong xanh Rạch Bàng xứ Vĩnh
Màu tím phớt hồng nền nã nhưng luôn rực rỡ
Hò hẹn với đời như một lời nhắn nhủ thủy chung.

Hoa súng sinh sôi nẩy nở từ đất bùn
Thật kỳ diệu bất chấp hiễm nguy trở ngại
Thời tiết dù nắng hè hay mùa đông giá rét
Vẫn nhẹ nhàng mẫn cán nở rộ quanh năm.

Đời sống của tôi có những khoảnh khắc huy hoàng
Cũng báo hiệu cận kề kiếp suy vi sẽ đến
Có khi cả quần thể chung quanh nghiệt ngã
Số phận hẫm hiu hoa và lá cũng lụi tàn.

Không kiêu sa hiếm lạ như Hải đường Phong lan
Hoa súng nhởn nhơ mọi nẽo đường đất nước
Luôn thanh tú và màu tinh khôi sắc trắng
Bất tận những cánh đồng hoa nở khắp làng quê.

Dương hồng Thủy

Thứ Tư, 14 tháng 7, 2021

Bơ Vơ

Bài Xướng:

Bơ Vơ


Chim chiều gọi bạn tiếng xa bầy
Thảm thiết gợi sầu động cỏ cây
Thôi hết xôn xao thời áo trắng
Đâu rồi yểu điệu vóc hoa gầy
Vừa thiu giấc điệp ôi tình đã
Mới chợp hồn uyên hỡi mộng xây
Đã biết đôi lòng đà chấp cánh
Bày chi ngang trái éo le nầy

 Kim Phượng
***
Bài Họa:

Tan Tác


Hai đứa như chim sống lạc bầy
Không chung một tổ một tàng cây
Uyên ương giã cánh truyền hơi ấm
Loan Phượng tàn hương phủ xác gầy
Bay khắp non cao tìm chỗ trú.
Dệt bao mộng đẹp bỏ công xây
Người xưa có biết tình ngang trái
Vương vấn lòng ai nỗi khổ này

ChinhNguyên/H.N.T.

July.3.21

 

Thứ Hai, 12 tháng 7, 2021

Những Chuyện Khó Tin Nhưng Có Thật: Cho Chuồn Chuồn Cắn Rốn

     Lúc còn nhỏ, tôi rất ham bắt chuồn chuồn, nhất là chuồn chuồn"ngô", loại lớn nhất trong nhóm: mình nó dài khoảng một ngón tay của người lớn, thân và đuôi nó có khoang đen vàng, cuối đuôi phình ra to bằng hạt đậu đen..


    Để bắt nó tôi thường kiếm một sợi tóc dài; một đầu buộc lại làm thành hình thòng lọng; đầu kia buộc vào đầu một cái que, dài ngắn tùy theo độ cao thấp chỗ nó đậu. Khi bắt lùa thòng lọng vào đuôi nó, giật nhẹ, thòng lọng siết chặt vào đuôi nó. Cách thứ hai: Nhóm bắt một con chuồn chuồn nâu hay kim, buộc vào đầu một khúc chỉ hay tóc, đầu kia buộc vào một cái que, đưa con mồi gần chỗ nó đậu, nó liền bay tới chộp lấy; vì quá tham ăn nên không bao giờ chịu thả ra. Lúc đó chỉ cần bỏ que xuống đất, túm lấy cánh nó,  bứt một nữa đi là nó không bay được nữa; muốn cho nó sống lâu thì bắt ruồi cho nó ăn …
    Khi lên mười tuổi, tôi bỏ Đồng tỉnh, về ở tại xứ Tử nê. giúp lễ cho cha Đốc. Nghe người lớn nói, “Cho chuồn chuồn cắn rốn sẽ biết bơi”. Tôi ra vườn nhón bắt một con chuồn chuồn “ngô”, loại lớn nhất, mình nó dài gần một gang tay tôi, khoang đen vàng; gấp bốn cánh nó lại, một tay đẩy quần xuống,một tay cầm cánh gí miệng nó vào rốn, tôi để nó cắn đến rớm máu mới thôi. Trưa hôm sau tôi theo mấy thằng bạn ra hồ để tắm.
    Hồ của nhà xứ khá lớn, đầu hồ có cống bằng gạch, ăn thông với sông con bên ngoài; tới hồ, một số không tắm, ngồi đọc sách trên bờ, tôi và ba đứa , cởi áo lội xuống nước; ba đứa kia biết bơi, một đóng vai cha, đưa “Mình thánh cho kẻ liệt”, ở gần giữa hồ, hai đứa đóng vai cậu giúp lễ; còn tôi chưa biết bơi, đứng tắm ở trên bệ cầu. Một thằng bạn bảo tôi, hai tay bám lấy bệ cầu, hai chân thò ra ngoài, đập trên mặt nước cho người nổi lên, dần dần sẽ biết bơi. 

    Tôi cố làm theo; chân tôi vừa đập được mấy cái, thì một đứa ở trên bờ la lên,”Đỉa,đỉa! Có đỉa!” Nghe tiếng “có đỉa” tôi sợ quá, run người, tuột tay khỏi bệ cầu, chìm nghỉm dưới nước! May mà “cha và hai cậu giúp lễ đi thăm kẻ liệt” vừa về tới nơi, vớt tôi lên, chứ không, hôm đó, tôi không chết đuối thì cũng uống đầy một bụng nước! 

Thạch Trong (HĐN) 

 

Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2021

Yêu Nhau Và Hiu Quạnh


Một thời tuổi trẻ thơ ngây
Cuộc tình mộng ước như mây lưng trời
Đắm say đầm ấm tuyệt vời
Chẳng ngờ hai đứa cả đời chia đôi
Cung đàn lỡ nhịp buồn thôi
Nhìn em cất bước mà tôi não nùng
Xa xôi cách trở nghìn trùng
Để anh đơn lẻ lạnh lùng quạnh hiu

Huỳnh Phương Trạch

 

Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2021

Thứ Sáu, 9 tháng 7, 2021

Chuyến Xe


Trời cuối đông lòng đầu đông lạnh giá
Mảnh trăng gầy đồng lõa bóng đêm đen
Che giấu hàng cây trụi lá thân quen
Giấu nỗi buồn len về đêm mưa bụi

Mỗi sáng tinh mơ một mình chờ đợi
Chuyến xe đưa người trên phố ngược xuôi
Chân bước vội lần tìm nơi quen khuất
Ngồi thu mình lơ đễnh đếm mưa rơi

Mùa đông hỡi còn dài bao lâu nữa
Trả xuân về đoan hứa én đưa tin
Trả cành khô nụ thao thức chuyển mình
Và trả lại bóng hình xa biền biệt

Chuỗi ngày đông cấy đầy bông hoa tuyết
Trắng cả lòng lạnh lắm giấc chiêm bao
Trăng hao gầy đông qua một ngày mới
Vẫn thu mình nơi khuất chuyến ban mai

Chuyến xe đời đơn độc mãi về đâu

Kim Phượng

 

Thứ Năm, 8 tháng 7, 2021

Nũng Nịu


"Xời ơi... " đã bớp nghẹt tim tôi
Tưởng đến mấy mươi năm cũ rồi
Có được đâu ngờ người nói lại
Ai đời dễ ghét... nhớ thì thôi

"Xời ơi..." đã khuấy động cuộc đời
Để nhắc cho nghe đến một thời
Con gái dễ thương hay nũng nịu
Mềm lòng kẻ khác... đến chơi vơi

Nguyễn Cao Khải 

 

Thứ Hai, 5 tháng 7, 2021

Ngây Thơ

Gió vô tình thả cánh Phượng tươi
Nhặt hoa rơi
vang tiếng em cười
Lung linh nắng ấm đầm đầm sắc
Thêm nhiều cánh nữa rơi tả tơi

Ngây thơ đem ép vào cuối vở
Hoa khơi mào thảo bút
mực dần vơi
Phượng sắc máu loài hoa chia ly
Sân trường vắng bóng
Người đã đi!?

Gió lại đến gió từ phương xa
Lay lay nhè nhẹ những chòm hoa
Dư âm não nuột ve oằn tiếng
Lòng rối…
Hoa ơi!
Nói chẳng đủ lời
Mượn thơ trao tình nào ai hiểu
Ghi vào lưu bút một tiếng
Yêu!

Kim Phượng

 

 

Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2021

Bơ Vơ


Chim chiều gọi bạn tiếng xa bầy
Thảm thiết gợi sầu động cỏ cây
Thôi hết xôn xao thời áo trắng
Đâu rồi yểu điệu vóc hoa gầy
Vừa thiu giấc điệp ôi tình đã
Mới chợp hồn uyên hỡi mộng xây
Đã biết đôi lòng đà chấp cánh
Bày chi ngang trái éo le nầy

Thơ & Ảnh:Kim Phượng