Khi chiếc lá dường ngại nắng soi Là nàng thu đến với muôn loài Từng cơn gió động buồn đơn chiếc Những trận mưa về lạnh lẻ đôi Có lẻ úa vàng luôn thế đấy Nên đành cam phận chỉ riêng thôi Bao mùa thu đến tình thu nhắc Chuyện cũ dần xa mãi mãi rồi Quên Đi *** Bài Họa:
Hồ Thu Hồ thu bàng bạc ánh trăng soi Gợn sóng lung linh ảnh mọi loài Nặng gánh tương tư hoài bóng chiếc Tim đau khao khát chẳng duyên đôi Mặt hồ yên ả dường xao động Giấc mộng vô thường chỉ thế thôi Đêm tận trăng tàn ôi nguyệt lão Tơ hồng se mối đã quên rồi
Một ngày một ngày sẽ đến em sẽ xa anh xa anh suốt đời*
Một ngày một ngày sẽ đến anh sẽ xa em suốt đời xa em
Thật sự “anh” đã xa “em”! Khi chiếc cỗ quan từ từ nâng lên, đoàn người chầm chậm bước đi, cùng lúc với giọng ca nức nở, nghẹn ngào của cô ca sĩ Thanh Thúy từ chiếc máy phát thanh. Tiếng hát cất lên như thay lời tiễn đưa, Ba lìa cõi trần, đi vào nơi... mà không ai muốn đến.
Ba ra đi vào ngày cuối, tháng thứ nhì của mùa Xuân, mùa đẹp nhất nơi đây, Úc Châu. Vậy là Ba không gắng hưởng trọn mùa Xuân của đất trời. Trong suốt thời gian còn “nấn ná” nơi cõi tạm, đợi chờ hoàn tất thủ tục tang lễ. Thanh Thúy, “tiếng hát khói sương” trầm trầm, mang nỗi buồn man mác, u sầu, não nùng. Qua cung đàn và tiếng hát Thanh Thúy Ba đã từng yêu thích, phải chăng giờ đây đã… “lắng nghe da thịt tan thành hư vô”**
Ba đã dành hết tuổi đời cho Má và các con. Cử chỉ dịu dàng, ánh mắt yêu thương từ Ba, một tiếng cũng “mình” hai tiếng cũng “mình”, âm hưởng như người tình với người tình hơn là câu đầu môi của đời… “vợ chồng không tình vẫn còn nghĩa”. Nào ai nghe được tiếng lời nặng nhẹ của Ba. Còn khoảng thời gian đi làm xa nhà, Ba không quên viết thư cám ơn Má, đã thay Ba chăm sóc các con. Quý là chỗ đó, tình là chỗ đó.
Thời gian bên Ba, qua những đêm gần cuối đời trong bệnh viện. Ba lặng yên không nói, chỉ có tiếng thở dài. Ba ôm tôi trong vòng tay. Cảm tưởng tôi như một đứa trẻ, như sống lại giây phút thiêng liêng, trở về thời thơ dại. Để vơi đi những tiếng thở dài u uất đó, tôi viện cớ “để con đọc báo cho Ba nghe”. Lúc đó ba lại… “thôi con đừng nhiều chuyện”. Đến giờ phút này tôi chẳng hiểu được ngụ ý qua câu nói ấy. Phải chăng Ba đã tiếc nuối, muốn bám víu sự sống qua cái ôm, dù rằng căn bệnh đang hoành hành, đang chịu đựng sự đớn đau.
Ba đã hy sinh hết tuổi đời cho Má và các con. Bây giờ...
Một thân xác giá lạnh, cuộn tròn trong áo quan. Má bơ vơ bên cỗ quan. Rất tình cờ cúi xuống, gục đầu hôn lên khuôn mặt đã ướp lạnh. Má không khóc, sao bờ mi đọng, phải chăng...Một ngày một ngày nước mắt khóc cho cuộc tình cuộc tình qua mau.
Ba Má đã trọn cuộc tình đầy.
Một đời Ba, chịu khó chịu nhọc chỉ lo cho gia đình. Giờ đây Ba như cánh chim bay khuất mờ chân mây, và Má bơ vơ với chuỗi ngày còn lại.
Còn lại chăng dư âm bước chân xa.
Còn lại chăng rêu phong dấu chân mờ
Còn lại chăng cơn đau xót không nhòa và lời thề ngày vui đó.
Hình xưa bóng cũ đã trùng lấp dưới mấy lớp bụi thời gian, nhưng trong con, Ba mãi mãi là Người Bạn Đời tuyệt vời của Má và chúng con luôn núp dưới bóng ấm áp như vầng thái dương, ấy là tình Ba.
Kim Phượng
Lần Giỗ Thứ 27 của Ba 30.10.24
* Lời nhạc Một Ngày Sẽ Đến
** Thơ Hoàng Trúc Ly
Cảm ơn chị Thanh Thúy, “tiếng hát khói sương” đã thay gia đình Kim Phượng đưa Ba về nơi non bồng nước nhược.