"Màu hoa trắng, ngày xưa anh đã trao ân tình lần cưới em. Em còn nhớ…”*. Tiếng hát Mỹ Thể như từ hồi ức của tôi trở về trong những cuối tuần thứ hai của tháng Năm. Lời ca và tiếng hát của người ca sĩ đã theo ba tôi trong những tháng năm dài, ngày mà ba mẹ gắn bó yêu thương.
Hôm nay, Ngày Nhớ Ơn Mẹ, tôi lại không quên được ba. Hai hình ảnh của ba và mẹ, như một cuộc đời đã từ lâu hằn sâu trong tôi. Hôm nay trong tấp nập của phố phường, tại các cửa hàng một dòng người dài, đứng đợi chờ…người mua món quà cho mẹ hay kẻ chọn quà cho vợ thay con.
Đó! Những hình ảnh thương yêu, cảm xúc, cảm nghĩ tột cùng cho Ngày Từ Mẫu. Tôi cũng đợi…, nhưng chỉ chọn một đóa Cúc trắng… “Màu hoa trắng, ngày xưa anh đã trao ân tình lần cưới em. Em còn nhớ…”*, như thay ba chọn hoa trắng, gửi tình người dành cho mẹ, dù rằng cả hai đã qua đời. Ba đã mất trên 10 năm. Bốn năm sau đó mẹ…như lời người đã nói: “Má mơ thấy ba cất nhà mới đón má về” và mẹ đã trở về căn nhà mới đó.
Cái gì… như thể khó quên! Vậy mà kể từ ngày 4 tháng Tư năm nay 2009, hình ảnh ba mẹ cứ mờ …khuất dần trong tâm tưởng tôi. Đó! Một nỗi đau. Không phải tôi hết thương mẹ ba, nhưng cảm xúc về tình, không thể bắt con tim yêu hay bảo nó ghét. Thật lạ quá, hình ảnh ba mẹ cứ mờ dần!?
Ngày Nhớ Ơn Mẹ!, biết bao văn nhân, thi sĩ, nhạc sĩ với ngòi bút, tiếng đàn đã làm nên Thơ, Văn, Tình ca muôn thuở về mẹ, về công lao nuôi dưỡng, ẵm bồng. Những ngày này còn có… “Tôi xin cài lên áo anh cánh hoa màu đỏ, cài lên áo chị cánh hoa màu trắng…”**. Còn tôi, tôi sẽ làm gì? Con cảm ơn mẹ đã cho con một món quà vô giá là trước bàn thờ gia tiên, ngày con thành gia thất, mẹ đã cho con… “có đủ mặt mẹ ba”. Mẹ ơi! Trong ngày hôm nay, nếu con nói lên lời cảm ơn này chắc mẹ chưa được vui trọn vẹn. Con sẽ kể cho mẹ nghe về ba, cái hôm…còn một ngày nữa là ba rời xa cuộc đời, ba đã hỏi con một câu, một câu của lần thứ hai là: “Ba chết ai sẽ lo cho má con?”, “Màu hoa trắng, ngày xưa anh đã trao ân tình…”* Đó là tình ba dành cho mẹ. Con cám ơn ba đã cho con “ hạnh phúc đời đời” mà ba giữ gìn cho mẹ. Còn ba, Ba ơi! Con sẽ kể cho ba nghe về mẹ, di ngôn trong những ngày cuối đời mẹ để lại là, nếu có chôn thì để ba má chôn chung một nấm mồ, đó là tấm lòng chung thủy sắt son của mẹ đối với ba. Ba có nghe không?
“Cám ơn cuộc đời đã ban tặng cho chúng ta món quà cụ bà Võ thị Thoại. Cảm ơn cụ bà đã ban tặng cho chúng ta món quà của một tấm lòng độ lượng. Cảm ơn cụ bà đã để lại cho cuộc đời những người con, dâu, rể, cháu, chắt. Họ sẽ là nhân chứng đích thực của cuộc sống độ lượng Võ Thị Thoại, để người khác khi nhìn vào hoa trái đời sau sẽ biết cội nguồn đời trước.”***
Lời này dành cho tôi, lời trong bài điếu văn được đọc vẫn còn đây, như mới hôm nào, trong ngày mẹ mất. Mẹ bình an ra đi lúc 8 giờ 30 tối ngày 24 tháng 9 năm 2002. Đến đúng 9 giờ sáng ngày 30 tháng 9 lễ động quan, tiếng hát của ca sĩ Thái Thanh đã thay con chuyên chở hết tình con gửi cho mẹ…“Lòng mẹ bao la như biển Thái bình rạt rào …”, với tiếng hát vượt thời gian đã đưa mẹ vào không gian, vào cõi vĩnh hằng.
Mẹ ngồi ru con trên sợi tóc buồn
Gục đầu rưng rưng cha ứa lệ tuôn
Mẹ đã vào cõi vĩnh hằng rồi hở mẹ? Ba đã ở cạnh mẹ hở ba? Còn con, một mình nơi này, con sẽ ghi khắc vào tim lời Người đọc điếu văn đưa tiễn mẹ: “…để người khác khi nhìn vào hoa trái đời sau sẽ biết côi nguồn đời trước.”*** Một ngày…và đến một ngày, con tim con sẽ là nhân chứng, cho biết lời này còn hay đã bị con đánh mất.
Con tim con sẽ trả lời cho mẹ biết nhe mẹ!
Mẹ sẽ là người thay con nói với ba nhe ba!
Kim Phượng
Ngày Từ Mẫu 2009
* Nhạc phẩm Màu Hoa Trắng của Y Vũ
** Trích trong Bông Hồng Cài Áo của Thiền Sư Nhất Hạnh
*** Bài Điếu Văn của Linh Mục Đinh Thanh Bình