Mấy hôm, trời không mưa nhưng có gió mạnh. Trời không mưa, nên lạnh thêm buốt. Cái buốt giá của mùa Đông, khiến lòng người lạnh lẽo theo. Vậy mà, mới đầu tháng Tám, Anh Đào đã đơm nụ, chi chít trên cành. Mươi ngày sau, nụ chuyển màu phơn phớt, nhuộm hồng cả tàng cây, không thấy đâu là lá, tạo nét quyến rũ riêng cả con đường.
“ Xuân đáo bách hoa khai”!*
“Xuân đến trăm hoa cười”!**
Nhưng bây giờ chưa là mùa Xuân, còn đang Đông mà Anh Đào lại trổ hoa.
Đây, Xuân của đất trời!
Hay, Xuân của lòng người!?
Úc Châu, mùa này đất trời âm u. Sương mù giăng giăng lối. Che giấu những tàng cây còn trơ trụi lá. Che giấu cả nỗi lòng của người đang vùi trong sương mai. Úc châu đang giữa mùa Đông. Cảnh buồn. Lòng cô quạnh. Duy chỉ những tàng cây Anh Đào, dọc hai bên đường, trái ngược, mang nét ấm áp, tươi mát, mùa Xuân như trở lại, khi màng sương tan loãng.
Anh Đào đang trổ hoa!
Mấy mươi năm, sống nơi đây, tôi đã gắn bó với một cội trong hai hàng cây Anh Đào. Cội Anh Đào này đã che mưa gió, hứng sương mai. mỗi ngày ngày, khi đứng dưới tàng cây chờ đợi chuyến xe sớm và cũng là nơi chiều chiều, trở về sau một ngày mệt mỏi với công việc. Đã mấy mươi năm gắn bó như thế, nhưng tôi như một chiếc máy, chạy đúng giờ. Mấy giờ, phải có mặt đứng dưới cội cây này, đợi chờ xe đến. Mấy giờ, từ trên xe bước xuống, cũng nơi cội cây này. Thế mà, tôi nào nhận ra, lúc nào Anh Đào trổ hoa, khi nào Anh Đào rơi rụng. Mãi đến hôm, cảm nhận ra bước chân mình đang dẫm lên hoa, lòng mang mang một cảm giác lạ, chợt giật mình…thấy hoa Anh Đào trước gió Đông. Có phải tôi vô tình hay nguyên nhân nào…khiến tôi không thấy. Có lẽ cả hai!
Ngẫn đầu lên, thấy hoa còn trên cành hay cánh chao trong gió. Cuối nhìn xuống, thấy những xác hoa sắc hồng, nhỏ. mỏng manh đã rơi rụng, rải rác, nằm trên mặt đường. Tôi tự hỏi, có bao bước chân vô tình dẫm lên hoa, như tôi đã từng…khiến hoa tan tác càng tan tác thêm. Tôi rùng mình, hồi tưởng, nhớ lại thời gian dài đã qua, của đời mình, của một thời tan tác. Tôi bỗng liên tưởng đến và so sánh với, sắc hoa cùng vẻ đẹp của người thiếu phụ.
Hoa, có loại sặc sỡ thu hút bướm ong và cả người. Hoa, có loại ngào ngạt hương đêm, lan tỏa, gọi mời. Hoa, có loại được người nâng niu, chăm sóc, được che nắng, hứng sương. Hoa, có loại chịu dãi nắng, dầm mưa, thật phũ phàng. Hoa, dù trên cành hay rơi rụng đều tạo vẻ đẹp riêng.
Cánh hoa đời, ngoài sự tàn phá của thiên nhiên, còn kể đến con người. Hoa đời, không được may mắn, chẳng lúc nào đẹp như những cánh hoa Anh Đào đang nằm trên đường kia. Bởi, đời người thiếu phụ, có người luống tuổi vẫn giữ được nét xuân sắc mặn mà. Có người, vừa chớm qua thời con gái đã tàn rụi chịu chết non.
Thế mới biết, lòng người vô tình, nhưng lòng hoa thì không. Giữa cái lạnh lẽo buốt giá của mùa Đông, hoa Anh Đào vẫn âm thầm vươn lên, mang niềm tin yêu, sức sống mãnh liệt vẫn tiềm tàng, căng đầy tạo một đời sống mới, hòa vào vũ trụ và nở hoa trong năm sau. Những cánh hoa Anh Đào kia, dù mong manh, nhỏ nhoi, nhưng vẫn giữ nét đẹp đến phút cuối, dù tàn tạ rơi tan tác trên mặt đường. Đến nỗi, một bước chân dù dẫm lên hoa, hoa vẫn tạo cái đẹp cho đất trời dù tơi tả trước gió Đông và tạo nên niềm cảm hứng cho Văn Thi Sĩ. Hoa Đào trước gió Đông!
Một cánh Hoa đời, tội tình gì, vẫn bị vùi dập trước giông bão cuộc đời. Cánh hoa đời, chịu tàn tạ khi tuổi xuân vẫn còn đây, sắc xuân có đó. Hoa đời trong giông bão!
Chỉ một vài hôm nữa, Úc châu sẽ đi vào mùa Xuân…Hoa Đào thì tàn và Hoa đời thì ra sao?
Làm sao mà biết được!
Kim Phượng
Một cánh Hoa đời, tội tình gì, vẫn bị vùi dập trước giông bão cuộc đời. Cánh hoa đời, chịu tàn tạ khi tuổi xuân vẫn còn đây, sắc xuân có đó. Hoa đời trong giông bão!
Chỉ một vài hôm nữa, Úc châu sẽ đi vào mùa Xuân…Hoa Đào thì tàn và Hoa đời thì ra sao?
Làm sao mà biết được!
Kim Phượng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét