Từ xưa tới nay tôi chưa bao giờ có ý tìm lại cha mẹ tôi; hiểu rằng những đứa con lai, nhất là lai Mỹ đen như tôi, một đứa con ngoài ý muốn; hầu như ít khi biết thực sự cha của mình là ai. Tôi bị mẹ bỏ sau khi sinh ra mới được 48 giờ tại nhà thương. Tôi lớn lên trong cô nhi viện, và trốn ra khỏi nơi đó năm 13 tuổi; ra đi giang hồ, bữa no bữa đói!
Sau cùng ghép hộ làn con nuôi một gia đình 4 con: 2 trai 2 gái để sang Mỹ theo diện con lai. Tôi tới Mỹ năm 20 tuổi và đi làm ngay, góp phần nuôi 4 đứa em đi học.
Sau 18 năm, hai đứa là bác sĩ, hai đứa là kỹ sư; tôi bị gia đình đuổi ra khỏi nhà vì sợ mang tiếng với sui gia nhà trai, nhà gái của 4 em tôi. Tôi chưa bao giờ được tới trường trên đất Mỹ này! Mới 40 tuổi mắt đã mờ! Tôi đến gặp bác sĩ gia đình xin giấy giới thiệu gặp bác sĩ chuyên khoa để có đốt hay mổ thì họ đưa đi chữa cho khỏi mất công. Hai mươi năm sống trên đất Mỹ nhưng tiếng Anh của tôi chưa đầy một lá mít, nên tôi nhờ cô thơ ký ở văn phòng bác sĩ gia đình tìm clinic nào có người nói tiếng Việt. May sao có clinic lớn mà chỉ đợi có 2 tuần; nhưng lại phải chờ giờ cuối cùng lúc sắp đóng cửa.
Tôi đến sớm trước giờ hẹn nửa tiếng, đưa giấy giới thiệu cho một bà Mỹ già, rồi ngồi ở phòng đợi tới phiên; tôi nhìn quanh coi có ai là người Việt mình không, nhưng chẳng thấy ai! Bệnh nhân lần lượt vào phòng khám rồi ra về gần hết vì sắp tới giờ đóng cửa. Sau cùng tôi cũng được gọi tên do một cô gái có nét Việt nam mà từ nẫy giờ tôi chưa hề thấy; cô ta nói tiếng Anh từ lúc bảo ngồi ghế nhìn đọc. Tôi không hiểu rõ hết nên hỏi: Cô có nói được tiếng Việt không? Cô ta tỏ ra ngạc nhiên.
- Anh không phải là người Mỹ sao?
- Tôi là người Việt nam.
- Nhưng anh có nét nào giống người Việt nam đâu?
Như biết mình lỡ lời, cô ta nói thêm tiếng “Sorry”
- Chị không phải “Sorry” nhiều người nói như thế mà. Tại tôi giống Mỹ đen. Chị quê ở đâu tại Việt nam?
- Ba tôi người Mỹ tho, mẹ ở Bình dương nhưng tôi sinh ra ở miền trung, Nha trang; anh tôi và tôi đều sinh ra ở Nha trang vì cha tôi là hải quân, phục vụ tại quân trường Nha trang.
- Tôi cũng sinh ra ở Nha trang, nhưng rất tiếc là không biết cha mẹ tôi là ai!
- Anh sinh năm mấy? Cô ta vừa hỏi, nhưng nhớ lại hình như câu hỏi hơi thừa: Hồ sơ bệnh của tôi đang để trên bàn nên cô ta nhìn và ngạc nhiên nói:
- Ngày tháng năm sinh giống y như của tôi! Có phải anh sinh ở nhà bảo sinh quân đội Nha trang không?
- Đúng rồi, sao cô biết vậy?
- Ba má có kể cho tôi nghe và tôi còn nhớ, tôi sinh ra vào lúc 12 giờ trưa thì khoảng 8 giờ tối có một bà nữa sinh một bé trai. Sáng hôm sau khi cha tôi vào thăm, mẹ tôi nói là bà mẹ sinh tối hôm qua muốn cho con của bà ta. Ba tôi nói: Vậy mình xin, sẵn mình nuôi luôn, có gì mướn thêm người giúp việc có sao đâu; mẹ tôi nói: Mỹ đen đó. Cha tôi nghe vậy, đến nhìn thằng bé, rồi trở lại bảo: Nó cũng không đen lắm, trông rất dễ thương! Nhưng mẹ tôi không đồng ý nói:
- Sợ người ta đàm tiếu. Cha tôi bảo: Anh bất cần thiên hạ, em chịu là xin ngay.
- Cuối cùng mẹ tôi không chịu và nói: Mình có một trai một gái, đủ rồi. Thấy tôi chú ý nghe câu chuyện cô ta nói thêm: Nếu anh là Mỹ trắng, mẹ tôi có lẽ đồng ý nuôi anh và anh đã là em của tôi rồi!
Thạch Trong
(Mẩu Chuyện Nghe Kể Lại)