Mất Nhau
Trời Vĩnh Long có còn ấm không em
Ta tiễn nhau sao nắng rũ bên rèm
Rồi mai đây một mình nơi đất khách
Như mây ngàn lặng lẽ chốn trời xa
Nhìn tuyết rơi em nhớ gì không nhỉ
Hay đã quên cái nóng ở quê nhà
Và cũng sẽ quên thời gian cũ kỹ
Để đi tìm những mới mẻ phương nao
Trời Vĩnh long buồn chán lắm hay sao
Nên có kẻ bỏ qua vùng kỷ niệm
Khi quay lưng vứt dĩ vãng êm đềm
Và thay đổi sắc đời nơi xứ khác
Anh đờ đẫn nhìn trời đêm ngơ ngác
Nghe muông trùng đang rên rỉ từng cơn
Như tiếng than theo gió của ai hờn
Anh cảm nhận mình chia ly mãi mãi.
Cảnh nơi này nào khác cảnh năm xưa
Sao không thể níu chân người ở lại
Nói gì thêm khi hồn đà tê tái
Mất thật rồi giờ thật đã mất nhau.
Quên Đi
***
Có Là Muôn Thuở
Nắng đâu cho bằng nắng quê nhà
Hờn trách làm gì tội kẻ phương xa
Đêm đêm thanh vắng thầm mơ chốn cũ
Thương dấu mòn theo từng bước chân qua
Thời gian thu đến đông tàn hè lại tới
Ôm mối u hoài tưởng bóng hình ai
Nhớ đôi mắt buồn nhớ tay vẫy gọi
Mù nẻo đời mà người đâu có hay
Mất lối quay về xa mãi Vĩnh Long
Chiều sông Tiền còn lung linh hoa nắng
Còn một lần rất lạ của hoàng hôn
Của xa xăm ấy xuôi hồn ngơ ngẩn
Trời giăng giăng mây phượng hồng trăn trở
Bầy ve sầu hòa trổi giọng bi thương
Hạ trong tôi tan vở giấc mộng thường
Kỷ niệm chửa nhòa như trang giấy mới
Thà đừng về không tiếng lời tiếc nuối
Giấu ngậm ngùi ráo lệ sẽ cố quên
Con đò xưa vẫn lênh đênh xứ lạ
Ngăn cách đôi bờ ta mất nhau chăng
Kim Phượng
Trời Vĩnh Long có còn ấm không em
Ta tiễn nhau sao nắng rũ bên rèm
Rồi mai đây một mình nơi đất khách
Như mây ngàn lặng lẽ chốn trời xa
Nhìn tuyết rơi em nhớ gì không nhỉ
Hay đã quên cái nóng ở quê nhà
Và cũng sẽ quên thời gian cũ kỹ
Để đi tìm những mới mẻ phương nao
Trời Vĩnh long buồn chán lắm hay sao
Nên có kẻ bỏ qua vùng kỷ niệm
Khi quay lưng vứt dĩ vãng êm đềm
Và thay đổi sắc đời nơi xứ khác
Anh đờ đẫn nhìn trời đêm ngơ ngác
Nghe muông trùng đang rên rỉ từng cơn
Như tiếng than theo gió của ai hờn
Anh cảm nhận mình chia ly mãi mãi.
Cảnh nơi này nào khác cảnh năm xưa
Sao không thể níu chân người ở lại
Nói gì thêm khi hồn đà tê tái
Mất thật rồi giờ thật đã mất nhau.
Quên Đi
***
Có Là Muôn Thuở
Nắng đâu cho bằng nắng quê nhà
Hờn trách làm gì tội kẻ phương xa
Đêm đêm thanh vắng thầm mơ chốn cũ
Thương dấu mòn theo từng bước chân qua
Thời gian thu đến đông tàn hè lại tới
Ôm mối u hoài tưởng bóng hình ai
Nhớ đôi mắt buồn nhớ tay vẫy gọi
Mù nẻo đời mà người đâu có hay
Mất lối quay về xa mãi Vĩnh Long
Chiều sông Tiền còn lung linh hoa nắng
Còn một lần rất lạ của hoàng hôn
Của xa xăm ấy xuôi hồn ngơ ngẩn
Trời giăng giăng mây phượng hồng trăn trở
Bầy ve sầu hòa trổi giọng bi thương
Hạ trong tôi tan vở giấc mộng thường
Kỷ niệm chửa nhòa như trang giấy mới
Thà đừng về không tiếng lời tiếc nuối
Giấu ngậm ngùi ráo lệ sẽ cố quên
Con đò xưa vẫn lênh đênh xứ lạ
Ngăn cách đôi bờ ta mất nhau chăng
Kim Phượng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét