Lá thôi xao động khuấy đêm thu
Trăng ngừng lơi lã trên cành liễu
Cho hồn liệm chết giữa thâm u
Trăng còn bỡn cợt hoài thế nhỉ
Lá vẫn lao xao chạm cành mềm
Giấc không tròn giấc lòng rộn nghĩ
Đêm tàn dần hết lại qua đêm
Ta muốn sống hoài trong bóng tối
Trăng đừng nghịch ngợm lẻn qua song
Dĩ vãng còn đây đong trí nhớ
Làm sao ngăn mãi được sóng lòng
Con trăng tròn khuyết bao lần nữa
Lá kia xào xạc rụng trước thềm
Năm canh trằn trọc không yên giấc
Mộng tàn dần hết lại sang đêm
Kim Phượng
Bài thơ thiệt buồn, thiệt hay!
Trả lờiXóaNgười buồn thơ có vui đâu bao giờ...!
Xóa