Xui ta đi rồi lại khiến ta về
Từ mờ sáng trong sương trùng khói điệp
Đón em về anh đợi quán cà phê
Ta đã thở vào nhau đêm hương xuống
Có sương che khói chắn ở quanh mình
Ta chỉ có trời đêm ta chung sống
Ngày chia xa qua ánh mắt vô tình
Cũng từ ấy bao lần đêm trăn trở
Trước ai kia mãi mãi thuở trăng tròn
Mắt đã dặn từ nay đừng thờ thẫn
Lòng vẫn hoài thương nhớ một vầng trăng
Chính là em chứ còn ai khác được
Làm bao đêm giọt nhớ cứ loang thầm
Chính là em anh yêu từ kiếp trước
Đến bây giờ chưa kết buộc trăm năm
Thì dẫu vậy vẫn là duyên là nợ
Duyên chưa qua và nợ vẫn chưa tàn
Thì dẫu vậy vẫn chưa chồng chưa vợ
Vẫn lặng thầm ràng buộc để đa mang..!
Thanh Chau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét