Dòng đời cứ thế bụi thời gian
Người về khép lại vòng tay ấm
Soi bóng gương xưa chút ngỡ ngàng
Hôm ấy nắng buồn cái nắng trưa
Rưng rưng thinh lặng nói sao vừa
Gom đầy ký ức nuôi hoài niệm
Đáy mắt đọng hờ lệ tiễn đưa
Đang bỗng yên bình bỗng trở giông
Ven trời vạn nẽo vẫn hằng mong
Đi đi thơ thẩn quanh vườn mộng
Nuốt lại nghe không giọt lệ lòng
Kim Phượng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét