Nỗi sầu nguyên vẹn thuở nguyên khai
Tôi có một hồn cây vỏ giấy
Đuổi hình quá khứ đến tương lai
Dưới kia thung lũng buồn man dại
Như có hồn ai, phải thổ dân?
Chiều nghiêng lãng đãng nằm bên suối
Gác giáo, tai run thấm giọng đàn
Đất đỏ quanh co đùn gốc mối
Họ dừa đuổi bắt cái mênh mang
Những con vắt nhỏ làm du kích
Lấy máu người khinh bạc dọc ngang
Tôi vẫn đi trong hồn dĩ vãng
Cợt đùa nước mắt để làm vui
Trăm năm địa chấn hay hồng thủy
Là những tang thương của đất trời…
Trăm năm tôi vẫn là tôi của
Bụi cỏ hoang vu mọc giữa đời…
Lâm Hảo Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét