Tiêu đề Nhãn
- Biên Khảo
- Câu Đối
- Cổ Thi
- Hình Ảnh Nay
- Hình Ảnh Xưa
- Luận Án Ra Trường
- Lưu Niệm
- Nhạc Ngoại Quốc
- Nhạc Việt
- Sưu Tầm
- Thơ Mùa Đông
- Thơ Ba Má
- Thơ Cảm Tác
- Thơ Diễn Ngâm
- Thơ Mùa Hạ
- Thơ Mùa Lễ
- Thơ Mùa Thu
- Thơ Mùa Xuân
- Thơ Phổ Nhạc
- Thơ Tình
- Thơ Tranh
- Thơ Tranh Nghệ Sĩ
- Thơ Xướng Họa
- Tích Hay
- Trang Bán Công Nguyễn Thông
- Trang Bạn Hữu
- Trang Kỹ Thuật
- Trang Nguyễn Trường Tộ
- Trang Vĩnh Bình
- Văn
- Vũ Hối Thư Họa
- Yoga
Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015
Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015
Phiếu Hữu Mai 摽有梅 - Mai Rụng
Mỗi người, ai cũng có một thời trẻ tuổi, nhất là nữ giới, đẹp nhất chính là thời xuân sắc tràn đầy mộng mơ.
Kính gởi đến "Vườn Thơ Thẩn" bài thơ cổ "Phiếu Hữu Mai".
Phiếu hữu mai (摽有梅 mai rụng) trong Kinh Thi; nói về sự hôn nhân phải đúng thời đúng lúc. Không vì kén chọn mà để lỡ xuân thì.
Trong Kiều có câu:
Quả mai ba bảy đương vừa
Đào non sớm liệu xe tơ kịp thì摽有梅 (*) Phiếu Hữu Mai
摽有梅 Phiếu Hữu Mai
其實七兮 Kỳ thực thất hề
求我庶士 Cầu ngã thứ sĩ,
迨其吉兮 Đãi kỳ cát hề.
摽有梅 Phiếu Hữu Mai
其實三兮 Kỳ thực tam hề
求我庶士 Cầu ngã thứ sĩ
迨其今兮 Đãi kỳ kim hề.
摽有梅 Phiếu Hữu Mai
頃筐塈之 Khuynh khuông ký chi
求我庶士 Cầu ngã thứ sĩ,
迨其謂之 Đãi kỳ vị chi.
詩經 Kinh Thi
(*) 梅 Mai: một loại cây bên Tàu, hoa có hai màu trắng và đỏ. trái có vị chua. Chịu được giá lạnh, thường nở hoa vào tiết xuân.
Dịch Nghĩa: Mai Rụng
Mai đã rụng rơi
Nhưng còn đến bảy phần
Các chàng có muốn cưới ta
Phải chọn ngày tháng tốt
Mai đã rụng nhiều
Chỉ còn có ba phần thôi
Các chàng có muốn cưới ta
Đem lễ cưới liền hôm nay
Mai đã rụng hết
Nghiêng giỏ mà lượm thôi
Chàng nào còn muốn cưới ta
Chỉ cần lời nói là được rồi.
Dịch Thơ: Mai Rụng
Mai em đã bắt đầu rơi
Mười phần hương sắc chỉ vơi ba phần
Ai người quân tử cầu thân
Trầu cau ngày tốt Tấn Tần kề vai
Thời gian lả tả cánh mai
Bảy phần đã rụng chỉ hai ba còn
Ai từng muốn kết phụng loan
Mau đem ít lễ kiệu son chẳng màng
Mai nay đến lúc xuân tàn
Nghiêng nghiêng tay giỏ lượm mang về nhà
Giờ anh nào muốn cưới ta
Một lời ướm hỏi vậy là xong ngay.
Quên Đi
***
Các Bài Dịch Khác: Mai rụng
Gió lùa mai chợt rụng rơi
Sắc hương còn bảy, yêu đời vẫn xuân
Nếu chàng lòng rộn bâng khuâng
Chọn ngày tháng tốt cỗ dâng hỏi về
Xuân sang mai rụng tư bề
Ba phần còn lại vẫn đê mê người
Này chàng quân tử kia ơi
Sính lễ nhanh nhé kẻo thời xuân trôi
Xuân tàn mai úa cả rồi
Nhuốm tình nghiêng giỏ lượm vơi hoa mùa
Tiếc thương chàng muốn cưới thưa
Một lời ướm mật hương thừa.. Xin vâng!
Kim Oanh
Mồng Năm 2015
***
Xin tiếp họa " Mai Rụng" - Kim Oanh:
Bông mai nở rộ, rụng rơi,
Mười phần còn bảy yêu đời tiết xuân.
Yêu em anh chớ bâng khuâng,
Bén duyên mau cưới nhanh chân rước về.
Thời gian xuân muộn bộn bề,
Ba phần hưng phấn cũng mê mẫn người
Chần chờ chi nữa bạn ơi,
Xuân xanh âu cũng một thời sẽ trôi.
Bóng câu thấp thoáng kia rồi,
Xuân tàn mai rụng rớt rơi cuối mùa.
Anh ơi gấp gáp cưới thưa,
Ân cần ngỏ ý ... thẹn vừa xin vâng!
Mai Xuân Thanh
Mùng 4 Tết Ất Mùi - 2015
***
Mai Rụng
Nhành mai đang sắc bảy phần
Nhắc người quân tử cầu thân chọn ngày
Vẫn còn xanh thắm sắc mai
Hương hoa lôi cuốn bướm say dập dồn!
Mai vẫn còn rụng …
Nhành mai còn lại ba phần
Nhắc người quân tử cầu thân đến liền
Chỉ cần chàng muốn gá duyên
Là lòng thiếp sẽ kết nguyền hôm nay!
Mai rụng hết rồi …
Giờ đây mai đã tàn phai
Nếu chàng còn nghĩ tình hoài ngày qua
Chỉ cần một tiếng nói ra
Thiếp xin dâng trọn đời hoa cho chàng!
Nguyễn Đắc Thắng
20150224
***
Mai Rụng
Sắc phai hương nhạt lìa đài
Bảy phần hoa thắm lắc lay trên cành
Luyến lưu chăng hỡi tình anh
Se tơ kết tóc ngày lành nên duyên
Thêm vài cánh rụng ngoài hiên
Ba phần sót lại lòng riêng hỏi chàng
Hỏi rằng bên ấy muốn sang
Giòng sông tình ái bắc ngang cầu kiều
Giờ đây hoa rụng tiêu điều
Dang tay quân tử ấp yêu đời đời
Trong mơ chưa phút nghỉ ngơi
Thì đây xin đấy một lời trọn trao
Kim Phượng
Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015
Xuân Hiểu -春曉 - Mạnh Hạo Nhiên
春曉 Xuân Hiểu
春眠不覺曉,Xuân miên bất giác hiểu,
處處聞啼鳥。Xứ xứ văn đề điểu.
夜來風雨聲, Dạ lai phong vũ thanh,
花落知多少? Hoa lạc tri đa thiểu?
孟 浩 然 Mạnh Hạo Nhiên
* * *
Dịch Xuôi : Sáng Xuân
Xuân nồng ngủ quên trời sáng
Vang tiếng chim hót khắp nơi
Trong đêm nghe tiếng gió mưa
Không biết hoa đã rụng nhiều hay ít
Sáng Xuân
Giấc ngủ xuân quên sáng
Tiếng chim rộn khắp nơi.
Đêm mưa chừng gió lộng
Hoa lại rụng nhiều thôi.
Phạm Khắc Trí
07/20/2014
Lời Thêm: Vâng, đêm mưa gió, hoa rụng nhiều ít, là lẽ tự nhiên thôi , mong hiểu như vậy , để lòng được nhẹ nhàng đón nhận niềm vui đầu ngày, sau một giấc ngủ ngon, thức dậy trong tiếng chim hót ngoài trời nắng.
* * *
Các Bài Thơ Dịch Khác:
Sáng Xuân
1 /
Đêm xuân giấc ngủ say
Ngoài kia chim hót hay
Đêm qua mưa ầm ỉ
Hoa rơi ít nhiều đây?
2/
Đêm xuân giấc ngủ mộng vùi say ,
Chim chóc nơi nơi lảnh lót thay .
Mưa gió đêm qua huyên náo nhỉ !
Hoa rơi nhiều ít có ai hay?
Mai Lộc
* * *
Sáng Xuân
Ngủ say chẳng thấy trời hồng
Chim ca rộn rã tưng bừng khắp nơi
Đêm qua mưa gió tơi bời
Lắng nghe hoa rụng khiến người thương hoa
Chân Diện Mục
* * *
Sáng Xuân
Đêm xuân không biết sáng,
Rộn rã tiếng chim ca.
Khắp trời đêm mưa gió,
Đã rụng bấy nhiêu hoa?!
Đỗ Chiêu Đức.
* * *
Sáng Xuân
Say sưa trong giấc xuân nồng
Quên trời đã sáng tưng bừng tiếng chim
Đêm qua mưa gió bên thềm
Hỏi thầm hoa rụng ngoài hiên ít nhiều?
Phương Hà
* * *
Một Sáng Mùa Xuân
Sáng xuân nồng say giấc
Cùng khắp chim líu lo
Trời đêm mưa gió lạnh
Ít nhiều hoa lìa cành
Kim Phượng
* * *
Sớm Xuân
Giấc xuân quên trời sáng
Chốn chốn chim hót vang
Tiếng gió mưa đêm lạnh
Hoa bao đoá lìa cành
Quên Đi
Thứ Hai, 23 tháng 2, 2015
Vũ Thị Bạch Hằng và Xuân Ất Mùi 2015
Học trò tặng Cô Phượng, Xuân Ất Mùi 2015
Trông mai mà nhớ đến người
Nhìn người lại nhớ nụ cười ngày xưa (Cô Phượng)
Bà nội mặc áo màu xanh
Mắt nội mắt biếc long lanh vẫn tròn
(Cô Phượng)
(Cô Phượng)
Vũ Thị Bạch Hằng
Cựu Học Sinh Kỹ Thuật Vĩnh Long
Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2015
ThơTranh: Mơ Xuân
Sáu ơi, Chúc mừng Sinh Nhật 22/2 vui vẻ nhiều sức khoẻ và..... mãi như giấc Mơ Xuân nha.
Em9
Thơ Tranh: Kim Oanh
Xuân Mỏi Mòn
Phút giây chờ đợi mỏi mòn ước mơ
Đưa tay bóc lịch cuối tờ
Chiều Ba mươi Tết lặng lờ trôi qua
Hiên ngoài vàng rụng cánh hoa
Là rơi rớt những công cha tỉa trồng
Đôi đầu mái tóc trắng bong
Hương xuân ngây ngất hoa lòng héo hon
Kim Phượng
Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2015
Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015
Chén Xuân
Đêm thầm mong đợi tiếng lòng trao
Thèm nghe tiếng pháo đêm trừ tịch
Quyện nhập hương yêu chén rượu đào
Kim Phượng
26.1.2015
Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015
Chiều Xuân Xứ Lạ
Chiều ba mươi buồn vui xứ lạ
Đợi giao thừa từng phút giờ qua
Đón xuân mờ mịt hồn vô định
Giọt cuối cùng rượu uống mình ta
Kim Phượng
26.1.2015
Bật Diêm Đốt Giao Thừa
Bật diêm ta đốt giao thừa
Đêm bùng cháy xém, còn thừa đóm sao
Như đôi mắt nhỏ xanh xao
Một trần gian rỗng hồn nào gọi tên
Hang đêm hun hút niềm riêng
Cuối ghềnh ký ức đứng yên một mùa
Tim rơi đánh phịch tiếng khua
Lệ vèo bốc khói bay ùa hư vô
Tuổi nào thành đá chơ vơ
Tình nào thành gỗ bên bờ mùa xuân
Cỏ hoa mấy nhánh hoang tàn
Ta thành chiếc cọc đứng tần ngần đau
Xuân nào?! Ơi hởi? Xuân nào!
Nước non?! Ơi hởi? Còn đâu để mừng
Diêm tàn non nước lâm chung
Buồn thương cố quận. Buồn rưng rưng buồn.
Hoài Tử
Thứ Ba, 17 tháng 2, 2015
Hương Yêu Đến Cùng
Mời Em Đón Xuân
Mời em đến đây thăm
Nhìn hoa mai mới nở
Bên nắng vàng rực rỡ
Đón mừng sáng đầu năm
Đường đâu có xa xôi
Căn nhà luôn mở ngơ
Chờ bàn chân cô nhỏ
Mang nụ cười tinh khôi
Mời em đón xuân sang
Nghe oanh vàng thỏ thẻ
Gió giao mùa mát mẻ
Giữa bầu trời thênh thang
Xuân này nếu có em
Dòng đời thêm rộn rã
Lòng người vui như đã
Có mùa xuân ấm êm
Đừng để một dòng sông
Giang đầu chia hai khúc
Sóng xô dài hun hút
Bến bờ vắng mênh mông
Đừng để xuân chờ lâu
Mỏi mòn cho cánh én
Cát vàng nằm rón rén
Biển buồn đợi hải âu
Mời em đến xuân nay
Cho khúc giang gần lại
Mai vàng luôn mềm mại
Chim oanh hót mê say
Mời em đến chơi xuân
Xuân tràn trề mơ mộng
Xuân cho tim rung động
Xuân kề cận tình quân
Đỗ Hữu Tài
(Feb.4,2015 )
***
Hương Yêu Đến Cùng
(Cảm tác từ Mời Em Đón Xuân của Đỗ Hữu Tài)
Ý trời chẳng đặng ghé thăm
Thì thôi gởi đến bấy năm tình chờ
Hiên ngoài vàng rực nắng mơ
Ấp yêu kỷ niệm những tờ thư xanh
Mấy xa còn đó tình anh
Con tim mở ngỏ lượn quanh gót hài
Đưa nhau dìu giấc mơ dài
Tinh khôi cười nụ trúc mai lỡ làng
Ừ thì một chuyến em sang
Yến anh ríu rít reo vang giọng tình
Thầm trao ánh mắt lặng thinh
Thiên thu sống mãi bóng hình hôm nay
Đầu năm trẩy lộc cầu may
Hương xuân ngan ngát thoảng bay xa gần
Nợ nhau giây phút bâng khuâng
Tim ngoan sái nhịp lâng lâng dập dồn
Tình yêu tiếng nói vộ ngộn
Giang đầu giang vỹ tâm hồn trọn trao
Thuyền tình cỡi sóng xa nhau
Phong ba bảo táp giữ màu trinh nguyên
Thì thôi âu chẳng là duyên
Mai đơm én lượn thề nguyền tự tâm
Cát vàng rón rén anh nằm
Hải âu đơn độc xa xăm trở về
Mười hai tháng đủ dài ghê
Nhớ nhau một thoáng mãi mê quên đường
Trời đày ngăn cách sông Tương
Chung dòng uống cạn đoạn trường buồn vui
Đêm xuân nhung nhớ chưa nguôi
Tình quân ơi hỡi ngọt bùi vẫn đây
Tin yêu hy vọng tràn đầy
Chút hương gửi gió theo mây đến cùng
Kim Phượng
Thứ Hai, 16 tháng 2, 2015
Mùa Xuân Mới
Mùa Hè nung đỏ quê hương
Máu đào thôi đổ thịt xương
rã rời
Hạ về xác lá người rơi
Trông ra biển cả một đời
lưu vong
Thiếu phụ ôm lạnh xác chồng
Đàn con ngơ ngác trên đồng
hoang vu
Khóc cha không tội… kiếp
tù
Hoà Bình độc lập thiên
thu bia đời
Mẹ ngồi áo rách tả tơi
Trông con mòn mỏi câm lời
thở than
Cha già nuốt lệ tuôn tràn
Nhìn con tức tưởi tản hàng
ô danh
Tôi người em gái. Này
Anh!
Hậu phương xa lạ tâm lành
kết thân
Sợi dây nhân ái tương lân
Đồng tâm hợp sức Quân Dân
vẹn thề
Hẹn ngày quay lại trời
quê
Đón mừng xuân mới tràn
trề yêu thương
Sư Đoàn 9 lính kiên cường
Trở về kiếp sống phong sương
quên mình
Rồi một ngày Hòa Bình có
thật
Ngọn cờ vàng phất phới
tung bay
Kim Phượng
Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2015
Hoa Xuân Bên Thềm Cũ
Năm 2007, lần đầu trở lại Vĩnh Long trong một đêm tối, sau hai mươi chín năm xa cách. Trời đã về khuya, không mịt mù sương, nhưng hăng hắc mùi khói. Chiếc xe thuê, bảy chỗ ngồi, đang đi vào ngã rẽ, vòng quanh bồn binh Nguyễn Huệ, cạnh bến xe đò ngày trước. Cô em dâu ngồi bên cạnh, liếng thoắng, chỉ chỗ này, trỏ chỗ kia, nhưng cảnh vật mơ hồ, xa lạ quá. Tôi như… Mường Mán trở về thành phố.
Theo hướng ngón tay, tôi xoay qua, quay lại và chỉ biết lắc đầu, lẫn xót xa, không nhận ra đâu là đâu. Một nơi chốn đã quá quen thuộc, nay bỗng chốc xa lạ, trên chính quê hương mình. Xe tiếp tục lăn bánh, lao lách giữa dòng người trong đêm, hướng về Cầu Lầu.
- Cầu Lầu nè, chị nhận ra chưa?
Tôi mỉm cười thay câu trả lời. Có lẽ, cần im lặng định thần. Xe vào Văn Thánh, con đường thời học sinh, ngày hai buổi đi về, nay đã thay tên, đổi họ. Đến nơi, xe ngừng hẳn trước nhà. Nhanh quá! Chả bù ngày xưa ấy, với chiếc xe đạp cà tàng, sút dây sên hoài, đạp hụt hơi mà đường về nhà vẫn xa lắc xa lơ. Ngỡ ngàng bước ra khỏi xe, cũng khoảng sân này, nhưng không là sân của mấy mươi năm trước, đầy Hoa Mười Giờ. Cũng căn nhà này, nhưng khác năm xưa. Bây giờ, nhà lớn, cao hơn với tường vôi trắng thay vách gỗ xám. Về lại đây… thoạt nhìn lại cảnh cũ, chợt nuối tiếc. Về! Để thật sự biết mình đã mất đi ít nhiều, những vàng son hồi ức, hụt hẫng hình ảnh thời thơ dại cũ, trong căn nhà hoàn toàn thay đổi.
Qua một đêm trằn trọc, lạ chỗ nằm, hồi tưởng lẫn lộn buồn vui với tiếc nuối hoang mang. Người trong nhà còn yên giấc, tôi lần bước lên sân thượng. Trên mảnh sân cao, bày cảnh tượng một khu vườn nhỏ, với cây ăn trái, Cóc trồng trong chậu, thân thấp, oằn trái. Những chậu Bông Giấy, một loại hoa ba tôi rất ưa thích. Hoa còn đây mà Người đã miên viễn. Hai gốc mai, đầy nụ, chuẩn bị khoe sắc trong những ngày tới. Vài cây cau kiểng, đâm chồi non mướt. Tất cả, đang trở mình, hòa lòng cùng niềm vui đón Tết của nhân loại. Nhìn xa khoảng bao lơn, trời còn sớm, không sương, lãng đãng một màn khói xám xịt, làn khói không biết phát xuất từ đâu và định hướng sẽ bay về đâu. Trời dần sáng, sắp vào xuân, mà ngọn gió chướng ở phương nào quá xa xôi... Không gió mát, vẫn cảm thấy thoải mái, có lẽ nỗi vui mừng được quây quần bên các cháu, với người thân. Và nhất là được đơn độc đứng trên sân thượng thả hồn lãng đãng…nhen nhúm ý thơ.
Nắng ban mai tỏ rõ, tôi theo các em thăm lại chợ Vĩnh Long. Bây giờ tiếng gọi “Nhà lồng chợ”, đã trôi vào dĩ vãng, không nghe ai nhắc đến. Nơi này lớn, lạ hơn xưa, muôn kẻ bán, vạn người mua. Trên con đường Gia Long ngày trước, nối dài ra tận Cầu Tàu, chỉ cần bày một vài món, lấn ra con lộ một chút, chợ dài thêm. Chợ nhóm từ sáng sớm, kéo dài đến chiều, luôn cả buổi tối, nên chẳng biết lúc nào gọi là ”tan chợ”. Trọn buổi sáng, có lẽ đi ngắm hơn là mua sắm. Mua chỉ là một ít…xoài sống, bưởi, mít, sầu riêng…ăn cho “đã”. Và tôi trở về nhà, trong nắng nóng, gắt, hâm hấp da thịt.
Về đây, sống lại hình ảnh một thời, nhưng quên hẳn thói quen mấy mươi năm trước, khi nhìn thấy ai cũng ngủ trưa. Lòng quạnh vắng, một mình bước ra thềm cũ, không còn là nơi các chị em ngồi đón gió chiều, ngắm thiên hạ qua lại. Thay vào nơi đó, những cây cảnh mùa xuân, Mai vàng, Mai chiếu thủy, Vạn Thọ bày dọc theo sân. Giây phút chạnh lòng...Hoa xuân bày trên thềm cũ, thay cho người cũ đã xa tít mù. Ngay lúc này, nhìn vị trí những chậu hoa, lại lẫn lộn nhớ chỗ ngồi của các chị em lúc nhỏ. Một mình nghĩ vẩn vơ, về đây, trên thềm xưa, nhìn những chậu hoa đẹp, tươi, nhưng mất háo hức sẽ đi cùng khắp trong lần trở lại quê nhà này. Vậy là mình đã đơn độc suy tư hết cả buổi trưa!
Tối đến, cùng các em ghé quán cà phê, dọc bờ sông Tiền. Khó tưởng nỗi, một nơi vật lộn với cuộc sống từng bữa, nhưng đêm về đèn giăng giăng, người như hội. Sau tuần cà phê.
- Em dắt chị đi chợ Tết nghe! Chưa biết có đồng ý không, cô em dâu đã nắm tay kéo đi. Những căn nhà cũ, nằm dọc bờ sông không còn, chỉ toàn hoa là hoa, rực rỡ như đua sắc cùng hoa đời hàm tiếu, cảnh tượng dễ làm rung động lòng người.
Người cận bên hoa vóc lụa là
Nép mình bẽn lẽn dáng trêu hoa
Nhún nhường đua sắc khoe hàm tiếu
Trên bến đò chiều xuân vấn vương
Nép mình bẽn lẽn dáng trêu hoa
Nhún nhường đua sắc khoe hàm tiếu
Trên bến đò chiều xuân vấn vương
Thong thả, lần bước vào Chợ Hoa. Trăm hoa, sắc thắm đua chen, hòa lẫn đủ loại, khiến người thưởng lãm ngẩn ngơ, thầm thán phục tạo hóa. Nhưng nổi bật nhất là Lan. Lan đặt trên mặt đất hoặc treo lơ lửng, rất nhiều loại chưa hề thấy bao giờ. Lạ thật! Đang ngắm hoa sao lòng đa đa đoan tính toán, nào phân bón, vật dụng lẫn công chăm sóc, so ra giá bán quá rẻ. Và hiển hiện những giọt mồ hôi lấm tấm, còn, đang đọng trên những cành lá, cánh hoa.
Còn đang thương vay, chân vấp phải đá, chợt nhận ra thềm hoa lỏm chỏm.
- Sao họ chọn nơi sỏi đá thế này để làm Chợ Hoa Ngày Tết? Tôi hỏi.
- Chị không biết đây là đâu sao? Cô em dâu hỏi nhỏ.
- Đây là đâu vậy Thủy?
Thủy hỏi lại giọng đầy trêu cợt, rồi chậm rãi cho biết...
- Trường Nguyễn Trường Tộ của chị nè, chị không nhớ ra sao?
Nằm mơ cũng không ngờ! Mình đang trở lại khung trời ngày cũ, nơi bước chân đầu đi vào cuộc đời, mà nào có hay. Khẽ ngồi xuống, lượm một viên đá. Cầm trên tay, một cảm giác yêu thương, trìu mến lẫn ngậm ngùi, chua xót, xâm chiếm, xoáy sâu tâm hồn. Đúng là có mơ cũng không ngờ! Tôi không cần nhìn kỹ để đoan chắc, viên sỏi này là một phần nhỏ... nền đá, tường vôi hay mái ngói của trường. Thật sự không cần. Càng biết càng đau. Mới ngày nào, lần đầu nhìn ngôi trường, nơi dòng sông Tiền ôm trọn…
Dòng sông nước chảy lững lờ
Mái chèo khua đẩy đôi bờ nhớ thương
Cổng trường, nơi các chàng nam sinh ngổ ngáo, tinh nghịch, tụ họp, người một câu nói vào, kẻ một lời thốt ra, khiến nữ sinh bẽn lẽn, ngập ngừng, nhưng các chàng không giấu nỗi vấn vương…
Nguyễn Trường Tộ quyện ngát hương
Bởi tà áo trắng người thương ra vào
Đâu là Văn phòng, nơi tôi dựng chiếc xe đạp mini, rồi bước vào chọn vài viên phấn màu. Đâu là lớp 11A? Nơi nào là 11B? Tôi mờ mịt không nhớ ra. Kể từ giây phút đó, còn tâm trí đâu để chọn lựa chậu hoa nào nữa. Ra về, tôi không một lần trở lại Chợ Hoa. Tôi không muốn trở lại để tự hỏi mình. Những người của năm cũ giờ phương nào và thềm xưa có nao lòng, khi những bước chân người trên thềm cũ, không là bước vui chân sáo của tuổi học trò, chỉ là bước đi thong thả hay vội vã của người xem, bon chen của người đến chọn hoa đẹp, giá rẻ. Thềm cũ ơi, có ngậm ngùi chào đón hoa xuân? Năm nay 2013, theo hình ảnh gửi từ Việt Nam sang, Chợ Hoa đã dời đi nơi khác và thềm cũ một lần nữa chồng chất cây kiểng dành cho Năm Mới.
Hoa Xuân bên thềm cũ!
Thềm cũ trước sân nhà, với hồi ức nụ cười, niềm vui của các chị em. Ngồi cạnh bên hoa, sao thấy mây trôi lờ lững và lòng cô quạnh hờ hững cuộc vui. Lòng người viễn xứ, có chút xót xa khi trở về thăm. Buồn!
Thềm cũ của ngôi trường Nguyễn Trường Tộ, năm 2007, tan hoang, sỏi đá. Bấy giờ, dù đầy hoa, sặc sỡ, nhưng tôi không còn háo hức "quê hương thu nhỏ, để người viễn xứ mang cho vừa"* Rồi mai đây, tha phương nơi đất khách, những ước mơ, bao hình bóng xưa đã nhòa phai và ngày trở về quê cũ… Một ngày nào đó, nếu có thể, tôi sẽ không mơ ước gì hơn là tìm gặp và được một lần tay bắt mặt mừng, những Người của Nguyễn Trường Tộ một thời. Và được nói rằng...gì...thì gì... bến đổ Nguyễn Trường Tộ không còn nữa. Những “con đò” thầy cô giáo cũ không còn đưa “khách” học trò sang sông. Nhưng lòng đò, lòng khách mãi trĩu nặng thâm tình.
Mái trường xưa đã mất, vẫn còn đây nước sông Tiền với gió lùa hiu hắt, với lục bình nổi trôi. Vẫn còn đây cội me già, chôn chân nhìn sóng vỗ xa bờ, còn đứng ngóng bóng đò xưa, nhìn người qua lại.
Và dù thời gian chầm chậm lướt mau, phút ly biệt tránh sao cảnh thảm sầu, nhưng dầu gì dẫu gì hãy…Gìn Giữ ngôi trường Nguyễn Trường Tộ. Chiếc nôi thời thơ dại đó, đã một thời ôm tròn kỷ niệm của thầy cô, của học trò đất Vĩnh chân quê.
Muôn đời hề chẳng phôi pha!
Kim Phượng
Xuân Quý Tỵ 2013
* Nhạc Nguyễn Đình Toàn
** Cám ơn anh Phú đã chụp những bức ảnh trên
Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2015
Ngày Tình Nhân Của Bạn
Câu nói bất ngờ vừa thốt ra từ cô gái trời cho đẹp, khiến người nghe không khỏi ngạc nhiên, sửng sốt.
- Sao vậy Tâm? Tôi nhanh nhẩu hỏi.
- Nếu là con trai, thương ai mình dám nói, còn con gái phải chờ đợi người ta tỏ tình.
Tôi tròn mắt, nghĩ thầm..."Bạn táo bạo thật!".
Tâm, cô bắc kỳ nho nhỏ, xinh xắn, ngồi cạnh bên tôi, người đã làm điên đảo bao chàng trai cùng lớp Đệ Tam B. Điên đảo, bởi giọng trầm mà thanh, tính nhu mì, dáng mỏng khoan thai và dễ thương hơn mỗi khi cô mỉm nụ cười duyên.
Nhưng lý do nào thôi thúc bạn, mơ ước mình là người nam và được tự do ngỏ lời yêu thương?
Cảm nghĩ "táo bạo" kia, tiềm ẩn trong tà áo trắng trinh nguyên tuổi học trò và những uẩn khúc trong lòng người con gái đang độ xuân thì được trải ra, qua lời tâm sự. Nỗi khao khát của tuổi dậy thì, tuổi biết buồn vui, lúc ra ngẩn, khi vào ngơ. Làm người tỉnh lẻ, môi trường sống, luân lý, lễ giáo, níu bước chân. Con gái không được tự tiện, phải chờ đợi. Nhưng, cô Tâm nhà ta, khi có người ngỏ ý yêu, nàng lại...Người mở lời ấy, không ai xa lạ, là Thầy dạy Toán của chúng tôi.
Thầy được bố mẹ Tâm nể vì. Bởi khoảng thập niên 60-70, được giáo sư để mắt xanh đến, là niềm hãnh diện cho người con gái nơi tỉnh lẻ và sự may mắn ấy chỉ đến với những nàng nữ sinh có nhan sắc mà thôi. Nhưng Tâm thờ ơ trước đón đưa chìu chuộng.
Đã biết Tâm hững hờ, Thầy vẫn cố công, nuôi hy vọng biến ước mơ thành hiện thực. Mãi đến một ngày...
- Em xin lỗi Thầy, má em thương Thầy chứ em không thương Thầy.
Câu nói thật lòng của người con gái ở tuổi dại khờ đã làm trái tim Thầy tan nát. Và giờ đây chuyện tình "không suy tư", được Thầy mang theo xuống tuyền đài. Thầy đã đi vào cõi thiên thu và cô học trò muốn trở thành con trai, không biết ra sao, đã nghĩ gì. Bởi, mấy mươi năm qua, tôi chưa một lần gặp lại. Nhưng mỗi năm, đúng vào Ngày Tình Nhân, hình bóng cô với cặp mắt sũng ướt, len lén đi vào tâm tưởng. Tôi tự hỏi, bạn có được Ngày Tình Nhân trong đời không? Và dù có hay không, bạn đã nghĩ gì?
Ngày xưa, có bước chân rón rén theo vội, có ánh mắt trao ban hướng về, tim đã đập loạn xạ, vừa run, vì bồi hồi xao xuyến, vừa lo, sợ bạn bè trông thấy, người thân bắt gặp. Quà trao yêu, đơn sơ, không đắt giá, chẳng lớn lao, nhưng có nhau là ở tấm lòng, vẫn đằm thắm, bền lâu đến trăm năm, kỷ niệm đằng đẵng theo nhau suốt cả cuộc đời. Ngày xưa, không cần Ngày Tình Nhân, nhưng Thâm Tình luôn nồng nàn, chan chứa.
Và ngày nay, thử hỏi trong chúng ta...trong ngày hay sau ngày Ngày Tình Nhân, có bao người vui, có bấy nhiêu kẻ buồn... Nếu có chăng...người vui nhất chỉ là những thương buôn mà thôi.
Kim Phượng
Thứ Năm, 12 tháng 2, 2015
Xướng - Họa: Hoàng Hạc Lâu
Chúc anh Đức một sinh nhật tràn đầy hạnh phúc và niềm vui.
Thân mến
Kim Phượng
***
Bài Xướng: Hoàng Hạc Lâu
Hạc vàng người cỡi về đâu
Còn trơ Lầu đứng dãi dầu nắng mưa
Hạc vàng theo bóng người xưa
Ngàn năm mây trắng vẫn chưa bến về
Trời trong cây Hán sông mê
Cỏ tươi Anh Vũ chẳng hề đổi thay
Chiều buông dần khuất quê ai
Trên sông khói tỏa lòng đầy nhớ nhung
Quên Đi
Bản dịch Hoàng Hạc Lâu
***
Bài Họa: Một Chút Thơm Rơi
Người xa cánh hạc tìm đâu
Thơm rơi để lại cho dầu gió mưa
Bồi hồi nhớ thuở xa xưa
Lang thang mây vẫn sao chưa lối về
Dòng xưa bến cũ đam mê
Cỏ tươi Anh Vũ xanh hề chẳng thay
Cuộc tình thôi lỡ hỡi ai
Mà hình bóng mãi đong đầy mắt nhung
Kim Phượng
Xuân Vãn 春晚
春晚 Xuân Vãn
年少何曾了色空 Niên thiếu hà tằng liễu sắc không,
一 春心在百花中 Nhất xuân tâm tại bách hoa trung.
如今勘破東皇面 Như kim khám phá đông hoàng diện,
禪板蒲團看墜紅 Thiền bản bồ đoàn khán truỵ hồng.
陳仁宗 Trần Nhân Tông
* * *
Dịch Nghĩa: Chiều Xuân
Lúc nhỏ chưa hề biết thế nào là Sắc với Không
Nên mỗi khi xuân về, khiến lòng xao động gởi vào trong trăm hoa .
Ngày nay đã hiểu rõ được bộ mặt của chúa xuân,
Khi ngồi trên tấm thảm cỏ nơi thiền phòng, tâm vẫn lặng khi thấy cánh hoa rụng.
Dịch Thơ: Chiều Xuân
Lúc trẻ nào tường sắc với không
Xuân về hoa nở ngất ngây lòng
Nhưng nay mặt Chúa xuân đà rõ
Tâm tịnh dù rơi mấy cánh hồng.
Quên Đi* * *
Các Bài Dịch Khác:
1/ Chiều Xuân Cảm Tác
Ông Vua trẻ nói sắc và không
,Nào thấu hoa Xuân ngắm thật lòng.
Hoàng Thượng nhìn ra Xuân rõ mặt,
An nhiên, rả cánh đóa hoa hồng!
Mai Xuân Thanh
Ngày 10 tháng 01 năm 2015
2/ Lại Chiều Xuân
Tuổi ngọc hồn nhiên chẳng sắc,không
Trăm hoa rực rỡ cũng xao lòngChúa
Xuân xuất hiện vua liền hiểu
Tịnh tọa an nhiên,rớt cánh hồng
Mai Xuân Thanh
Ngày 11 tháng 01 năm 2015
* * *
1/ Chiều Xuân
Sắc không lúc trẻ chẳng tinh tường
Xuân đến hoa cười dạ vấn vương
Mặt thật chúa xuân nay khám phá
Thiền phòng tịnh tọa ngó rơi hường
Mailoc
2/ Chiều Xuân
Sắc không niên thiếu chưa rành lắm
Xuân đến rộn rã cánh hoa lòng
Chúa xuân mặt thật nay thông
An nhiên tịnh tọa nhìn hồng rụng rơi!
Mailoc
Cali 01-10-15
* * *
Chiều Xuân
Lúc nhỏ hiểu gì sắc với không
Trăm hoa xuân thắm gửi tâm lòng
Chúa xuân hiện mặt cho đời hiểu
Thảm tịnh nhìn xuân rụng cánh hồng.
Nguyễn Đắc Thắng
20150111
* * *
1/Chiều Xuân
Thơ dại hiểu gì sắc với không
Hoa xuân hé nở xuyến xao lòng
Chúa xuân ngự đến nay tường tận
Tâm lặng chẳng dao bởi sắc hồng
Kim Oanh
11/1/2015
2/Chiều Xuân
Sắc không thơ dại hiểu gì đâu
Xuân đến lòng hoa đẹp sắc màu
Bản chất Chúa xuân nay đã rõ
Hoa rơi tĩnh tọa chẳng vương sầu
Kim Oanh
12/1/2015
* * *
Cuối Xuân
Tuổi trẻ sắc không sao khỏi vướng,
Lòng xuân quyến luyến mãi trăm hoa.
Nhưng nay đà tỏ nàng xuân muộn,
Hoa rụng lòng thiền chẳng xót xa!
Đỗ Chiêu Đức
* * *
Chiều Xuân
Sắc Không nào hiểu thiếu niên thời
Xao xuyến hoa lòng xuân lả lơi
Mặt thật Chúa xuân nay đã tỏ
Thiền phòng tâm tịnh mặc hoa rơi
Kim Phượng
* * *
Phỏng dịch: Chiều Xuân
Trẻ chẳng am tường chữ sắc không
Xuân sang rạo rực ngắm muôn hồng
Nay đà thấu hiểu trong tâm thức
Hoa rụng kề bên chẳng động lòng.
Phương Hà
Thứ Hai, 9 tháng 2, 2015
Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2015
Xướng Họa: Hương Xuân Ngày Cũ
Mỗi độ vào xuân đâu có vui
Tha hương đất khách những bùi ngùi
Ba mươi tờ lịch thôi nao nức
Trừ tịch hồn xuân đã ngủ vùi
Thấp thoáng bóng ai về ủ mộng
Chập chờn hồn bướm tạ từ lui
Đêm nay giấc điệp chưa tròn giấc
Hương cũ nơi lòng mãi chẳng nguôi
Kim Phượng
***
Các Bài Họa:
Đây Xuân Mới
Xuân về khắp chốn lộ mừng vui
Sao lại còn ai đó ngậm ngùi
Ngày tháng qua mau sầu vơi bớt
Thời gian lặng lẽ mộng chôn vùi
Tương lai tươi đẹp từ từ đến
Dĩ vãng đau buồn chậm chậm lui
Xuân mới người ơi ôi rực rỡ
Rồi đây mọi thứ sẽ dần nguôi.
Quên Đi
***
Xuân Tha Hương
Quê người xuân đến mấy ai vui ,
Vận nước ra đi luống ngậm ngùi .
Lạnh lẽo mai đào chưa nở kịp ,
Hừng hừng men Tết cứ say vùi .
Tự do nhân phẩm còn mong đợi ,
Mộng ước ngày về ắt tính lui .
Hoài niệm giao thừa lòng khắc khoải ,
Lò hồng hương cũ nhớ nào nguôi .
Mailoc
***
Xuân Hải Ngoại
Xuân nơi viễn xứ ít ai vui,
Đất khách bon chen luống ngậm ngùi !
Tháng Chạp, bà con lo tất bật,
Ngày xuân, bạn hữu uống say vùi.
Quê nhà pháo nổ dòn lân múa,
Hải ngoại rình rang cũng tới lui.
Không khí riêng mình vui gắng gượng,
Giao thừa hoài niệm nhớ khôn nguôi !
Mai Xuân Thanh
Ngày 26 tháng 01 năm 2015
***
Xuân Buồn
Xuân về chẳng có được niềm vui
Cám cảnh cô đơn, dạ ngậm ngùi
Ngày trước gia đình luôn tụ họp
Bây giờ hạnh phúc mãi chôn vùi
Mai trồng trước cổng cành trơ trụi
Khách đến bên thềm chân tháo lui
Chiều tối ba mươi chưa nấu bánh
Nỗi sầu lẻ bạn mãi khôn nguôi.
Phương Hà
***
Nhớ Tết Xưa
Xưa nghèo ăn Tết vậy mà vui
Thế củi rơm khô tiếp mẹ ngùi
Hừng hực bánh phồng trên gắp nở
Thơm lừng khoai nướng dưới than vùi
Đường mòn nhộn nhịp người qua lại
Áo mới lượt là trẻ tới lui
Trải mấy mươi năm hình ảnh cũ
Vẫn còn ký ức nhớ khôn nguôi.
Cao Linh Tử
27/1/2015
***
Nhớ Tết Quê Xưa
Làng quê xưa TẾT rộn niềm vui,
Chẳng phải như nay cứ ngậm ngùi !
Bánh tráng phơi tràn đầy sân bãi,
Bánh phồng quết vội mấy canh vùi.
Lư đồng bóng láng chưn đèn mới,
Bánh tét thơm lừng bánh ướt lui.
Pháo chuột đầu thôn vang tí tách,
Xóm làng rộn rả, nhớ khôn nguôi!
Đỗ Chiêu Đức
***
Hương Xuân
Xuân đầy tâm sự những niềm vui
Xuân vẫn bon chen vẫn ngậm ngùi
Bông pháo bay lên bùng tỏa nổ
Mảnh đời chìm lắng cứ say vùi
Tương lai mờ mịt trôi quên lãng
Giấc ngủ mơ màng bước trở lui
Muôn thuở xuân đi xuân lại lại
Đang xuân tranh chút phút tìm nguôi.
Nguyễn Đắc Thắng
20150127
***
Hương Xuân Ngày CũXuân về hoa nở mọi nơi dzui
Đất khách lòng ta luống ngậm ngùi!
Nghĩ lại,nửa đời thân viễn xứ
Xét qua,trọn kiếp cứ đầu vùi
Lo toan việc nước thời nghiêng ngả
Tính toán công nhà chẳng thể lui
Tết đến người người mong mộng đẹp
Còn ta,hương cũ khó nào nguôi
Song Quang
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)