Nào…
Thấm xuống giọt mưa trái mùa khắc khoải
chìm lắng nỗi đau chưa hề được nói
gắng trôi
trôi đi
giòng nước rặc qua rạch nông
đã xa xôi ngày hè héo khô
xác lá…
Thậm kinh hãi
Phận người dài khó ngặt
Cơn đau không lường trước
Xuyên suốt vỡ hư không.
Rồi ra…
Đã hết ngày hè
Đợi đêm trở rét eo sèo chiều đông.
Vậy,
Thế thôi
chờ qua xuân,
Người không đi hết nghiệt phần thế gian.
Khuya khoắt,
thắt thẻo,
trăng tan,
Cuối năm mưa khốc liệt người trống không.
Vườn sâu âm cú rúc dồn…
Phan Nhật Nam
5, tháng 12, cuối năm 1992.
Từ chiều vào đêm, một ngày nên nhớ.
Nhỡ quên cũng không sao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét