Nemours sản xuất kẹo hồng tên hoa
Tiếng đồn vang khắp gần xa
Hiếu kỳ mua tặng làm quà thân nhân
Tôi và em chạy trên cánh đồng vừa gặt
Những gốc rạ khô bối rối dịu dàng
Ta cùng thả cánh diều bay mỏi mắt
Khói bếp chiều quê dìu dịu lan man…
Con nghé bên kia vừa hí tiếng lạc đàn
Như tuổi thơ tôi đi vào ngõ cụt
Rẫy bắp giồng khoai chiều lên ray rức
Em lạc hồn vào ký ức mùa Đông.
Quê tôi bây giờ không còn cánh diều ngoài đồng
Không còn khói bếp mái tranh nghèo lan tỏa
Con đường tráng nhựa không còn hơi đất thở
Cũng như em không còn trên đồng cỏ chiều nay.
Tôi trở về hai bên đường hoa lá thở dài
Nấm mồ Mẹ im lìm bên đường cao tốc
Mất Mẹ mất em tôi rưng rưng bật khóc
Mất quê hương tôi cô độc cả tâm hồn.
Dương Hồng Thủy
Vài tuần sau, thầy giáo Nhân đưa tôi xuống xứ Đồng tỉnh, Hải dương, ở với cha Trang. Bấy giờ tôi mới biết cấp bậc trong nhà xứ: Trên có cha xứ, nếu xứ nào có nhiều giáo dân thì có thêm một hay hai cha phó; kế đến các thầy kẻ giảng,chuyên dạy bổn cho các họ đạo tân tòng; rồi tới các chú lớn, chuẩn bị học lên chức thầy; sau cùng là các cậu giúp lễ, lớp tuổi từ chín cho tới mười lăm. Năm đó tôi vừa đúng chín tuổi, được xếp vào hạng cậu giúp lễ, gồm có bốn tên: Nhân, Hạnh, Hậu, Pháp; vì đi tu, cha xứ đổi tên tôi là Thạch sang Hạnh. Tôi mang tên này cho tới bây giờ.
Công việc hằng ngày của bốn chúng tôi: các sáng chia nhau giúp lễ, quét giọn nhà cửa rồi đi học. Tôi còn nhớ, hồi đó chú Hoàng lo việc dạy học tại trường nhà xứ; lúc dạy học chú thường dùng chiếc dùi trống, thay cho roi, để đập vào đầu trò nào làm bài sai. Dùi trống dài khoảng ba gang, hai đầu tròn như hai quả trứng. Một hôm vào giờ toán, đang lúc tôi để ý viết mấy con số thì chú tới, giáng vào mé đầu tôi một cái (có lẽ vì tôi viết số sai), tôi giật nẩy người, đầu dùi trống lướt sang trán của trò ngồi bên, làm sưng lên một cục, đỏ chót như trái nhót; chú tức giận giáng mạnh thêm giữa đầu tôi một cái nữa. Lúc đó tôi thấy tê hẳn cả đầu! Không hiểu tại sao bấy giờ đầu tôi không bể ra làm hai? Phải chăng đầu tôi thuộc loại cứng? Hay vì “cha mẹ sinh ra tuổi cứng đầu?”. Sáng hôm sau cha xứ trông thấy thằng nhỏ bị sưng trán, đi học ngang qua, hỏi lý do, nó liền kể đầu đuôi câu truyện. Nghe xong cha xứ, gọi ngay chú Hoàng lên, la mắng một hồi, rồi bắt chú phải mang dầu, xoa bóp cho thằng bé, và sang nhà xin lỗi cha mẹ nó.
Kỳ hè năm ấy cha xứ cho làm một chòi lá ở góc vườn, cạnh nhà bếp, để dựng chuồng lợn (heo); trưa hôm đó, cơm nước xong, bốn nhỏ giúp lễ chúng tôi không được ngủ, phải đi lấy rơm nhào với bùn, đem lại cho mấy chú lớn trát vách. Tối đến, vào nhà thờ đọc kinh, bốn đứa chúng tôi thi nhau ngủ gật; cha xứ đã nhiều lần nắm tay, cốc vào đầu chúng tôi, nhưng bốn đứa vẫn không sao hết ngủ! Tức quá, cha xứ liền túm cổ từng thằng, ném ra ngoài sân; đóng cửa lại, không cho vào nhà thờ nữa. Mất đà, chúng tôi lăn như bốn khúc gỗ trên sân cát! Lổm ngổm bò dậy, bước vào nhà, run sợ, chờ đợi trận đòn lôi đình tới. Rất may, giờ kinh vừa xong, có một ông khách ở xa tới thăm cha xứ; vì bận tiếp khách nên cha đưa roi cho chúng tôi, bảo phải sang bên phòng các thầy, lãnh mỗi đứa ba roi. Trời về khua, các thầy ai nấy đã buông mùng, lên giường nằm cả rồi; tôi còn nhớ lúc đó thầy Long, vén mùng lên, ngồi trên giường, tôi nằm dưới đất, thầy vừa đánh tôi roi thứ ba thì cha xứ tới, thấy vậy, cha la lên, bắt thầy phải xuống giường, đánh lại! Hôm sau, thầy gọi tôi vào phòng, cho tôi tấm ảnh hình Chúa và nói, “Bồi thường cho Hạnh vì trận đòn hôm qua nhé!.”Tôi cám ơn thầy, vội chạy ra ngoài, sợ cha xứ trông thấy, lại bị đòn nữa thì chết.
Thạch Trong(NĐH)
Chở Trăng Về
Tơ nghìn thước dây câu sông thả,
Một sóng đầu lan toả vạn sau.
Đêm yên nước lạnh cá đâu!
Thuyền không đầy ấp trăng thâu người về.
Mailoc phỏng dịch
***
Tải Nguyệt Minh Quy
Ngàn thước dây câu buông thẳng xuống
Sóng lan thành vạn sóng lăn tăn
Đêm thanh, nước lạnh, không tăm cá
Thuyền trống, đường về, đầy ánh trăng ̣
Phạm Khắc Trí
***
1)Sắc Sắc Không Không
Chỉ tơ nghìn thướt thả buông sông
Sóng tỏa một lan nối vạn vòng
Nước lạnh đêm thanh đâu thấy cá
Thuyền đầy, chở ngập ánh trăng không...
2)Chỉ Chở Trăng Không, Thấy Ngập Thuyền
Nghìn thước dây, sông thả xuống ngang
Sóng xao cứ một tỏa lan ngàn
Đêm thâu lạnh lẽo nào đâu cá
Thuyền vớt trăng không, ngập ánh vàng
Mai Xuân Thanh
Ngày 13 tháng 08 năm 2017
***
Chở Ánh Trăng Về
Sợi tơ ngàn thước thẳng buông sông
Sóng một vòng lan tỏa vạn vòng
Nước lạnh trời đêm không gợn cá
Thuyền về chở ngập ánh trăng trong.
Phương Hà
***
Chở Trăng Về
Dây câu ngàn thước thả xuôi dòng
Lan sóng truyền lan động khắp sông
Nước lạnh đêm yên mồi vẫn đấy
Đầy khoang trăng ngập cá thì không
Kim Phượng
***
Hòa Thượng Chèo thuyền
Thả một sợi câu cuộn chỉ dài
Sóng ngàn lan toả một vùng lay
Đêm yên cá nghỉ dòng say lặng
Một chiếc thuyền không ánh nguyệt đầy
Mai Thắng
Chung Thời Binh Lửa
Chân quen xa lạ những tên đường
Tống biệt đau lòng biệt cố hương
Dậy sóng Thái Bình người mỗi ngả
Trường Sơn rũ áo kẻ phong sương
Tan hàng vẫn đấy tình huynh đệ
Mộng đổ còn đây chí quật cường
Cát bụi đìu hiu về cát bụi
Mang theo huấn nhục nắng thao trường
Kim Phượng
***
Bài Họa:
Một Thời
Cảnh lạ, người đông, khác cả đường
Giọng đâu nghe khó, tiếng quê hương?
Tự cao ngọng nghịu người phe thắng
Văn hóa chửi thề kẻ gió sương
Cởi giáp vẫn còn đầy chí khí
Tuổi già đâu nhụt ý kiên cường
Một mai cát bụi về thiên cổ
Thanh thản đoàn viên bạn chiến trường!
Lộc Bắc
Jui21
Thiên nga quấn quýt bên nhau
Như hình với bóng trong ao thật tình
Xem kìa quang cảnh xinh xinh
Đôi chim kề cận bên mình đẹp sao
Cả đôi yên lặng trắng phau
Tiếng chim kêu hót trên cao đón chào
Hạ đi thu đến lúc nào
Lá vàng rơi rụng bước vào mùa thu
Huỳnh Phương Trạch
Ảnh: Huỳnh Phương Trạch
Thu Nemourne Pháp Quốc
***
Bài họa:
Đông Về
Ngọn đông phong thổi lòn hang núi
Đêm thật dài lạnh buốt vành môi
Gió hắt hiu ngập tràn nỗi nhớ
Nghe cô đơn gõ nhịp từng hồi
Bến quạnh hiu giật mình tê tái
Bỏ quên đời còn lại bao năm
Không hối tiếc khi về cát bụi
Tuy rất gần vẫn thấy xa xăm
Trời đông lạnh hoàng hôn tím ngắt
Ta lang thang những bước chân hoang
Đời phiêu lãng biết đâu bờ bến
Nghe trong tim vụn vỡ điêu tàn!
Kim Dung
(Jun 6, 2021)
Nguyên Tác
浪淘沙
李 後 主
簾外雨潺潺
春意闌珊
羅衾不耐五更寒
夢裏不知身是客
一晌貪歡。
獨自莫憑欄
無限江山
別時容易見時難
流水落花春去也
天上人間。
Phiên Âm Hán Việt
Lãng Đào Sa
Lý Hậu Chủ
Liêm ngoại vũ sàn sàn
Xuân ý lan san,
La khâm bất nại ngũ canh hàn.
Mộng lý bất tri thân thị khách,
Nhất hướng tham hoan.
Độc tự mạc bằng lan,
Vô hạn giang san,
Biệt thời dung dị kiến thời nan.
Lưu thuỷ lạc hoa xuân khứ dã,
Thiên thượng nhân gian.
Lãng Đào Sa: tên gọi một điệu hát (Từ). Nguyên là bài hát của Đường giáo phường còn có tên là Lãng Đào Sa Lệnh hay Mại Hoa Thanh, thất ngôn tuyệt cú, được Lý Hậu Chủ đổi thành trường đoản cú, tổng cộng 54 chữ.
Sàn sàn 潺 潺: róc rách, rì rào, tí tách.
Lan san 阑 珊: tàn lụn suy tàn.
La khâm 羅 衾: cái mền dệt bằng tơ lụa.
Bất nại 不 耐: không thể chịu được
Nhất hưởng 一 晌: một khoảng thời gian.
Bằng lan 凭 栏: dựa vào lan can.
Thiên thượng nhân gian: Cõi thế đã từng vui thú, giờ chỉ có thể tìm lại trên trời. Câu này có nguồn gốc từ câu 天 上 人 間 會 相 見 Thiên thượng nhân gian hội tương kiến trong "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị, nhà Thơ Tản Đà dịch câu này như sau: "Nhân gian rồi với trên trời gặp nhau".
Dịch Nghĩa
Bài Hát Điệu Lãng Đào Sa
Bên ngoài rèm tiếng mưa tí tách
Hơi hám mùa xuân không còn nữa
Chăn tơ không thể chịu được cái lạnh suốt đêm
Trong mộng không biết mình đang bị làm khách (bị giam lỏng)
Cũng vì ngày tháng ham vui .
Chỉ một mình đứng dựa lan can
Sông núi không hạn kỳ (ý nói giang sơn không của riêng ai, nay người này, mai người khác)
Mất đi thì dể nhưng lấy lại thì khó
Nước chảy hoa rơi xuân đã qua rồi
Đã từng có cảnh đàn hát suốt đêm ngày nơi cõi thế, giờ muốn tìm lại chỉ trên trời.
Dịch Thơ 1
Ngoài rèm tiếng mưa rơi
Hơi xuân xa rời
Đêm lạnh rét chỉ chiếc mền tơi
Trong mơ quên thân đang là khách
Bởi vui một thời
Mình ta đứng chơi vơi
Đất nước diệu vợi
Được thì khó mất dễ như chơi
Nước chảy hoa rơi xuân đã khuất
Giờ chỉ trên trời.
Dịch Thơ 2:
Ngoài rèm tiếng mưa rơi
Mùa xuân đã vội rời
Đêm lạnh mền chẳng ấm
Mơ quên bị giam cầm
Năm tháng ham vui vẻ
Giờ một mình lặng lẽ
Nước cũ biết tìm đâu
Được mất tựa bóng câu
Nước hoa xuân nhạt màu
Gặp lại chỉ trời cao.
Quên Đi
***
Bài Dịch: Lãng Đào Sa
Ngoài hiên mưa rơi rơi
Sắc xuân tơi bời
Năm canh nào đủ ấm chăn ơi
Trong mộng thời quên mình là khách
Tháng ngày ham chơi
Lan can tựa không rời
Giang san ngàn đời
Mất dễ tìm kiếm khó khắp nơi
Nước chảy hoa rơi xuân đà hết
Tìm ắt trên trời
Kim Phượng
Hồn Thu
Tôi đi tìm lại ánh trăng tan
Vá víu đời nhau buổi sắp tàn
Xào xạc lá thu hồn khuấy động
Cõi lòng cô phụ mỗi thu sang
Kim Phượng
***
Cảm Tác
Trang Tình Sử Mới
Người đi xóa hết ánh trăng tan
Vui thấy đêm hoang đã sắp tàn
Đón ánh bình minh lên sáng rực
Mừng trang tình sử mới sang trang
ChinhNguyên/H.N.T.
May.29.21
Lòng ta ơi mãi khóc sầu ly biệt
Ray rức niềm riêng trở lúc đông về
Đất trời buồn dáng cỏ thấm ủ ê
Đêm thanh vắng rền tiếng trùng thống thiết
Chừng tiếc nuối bật cung thương nức nở
Mưa rơi đều trên nỗi nhớ thời xa
Từng giọt thương giọt hận tiếp giao hòa
Rơi vào lòng đất chia lìa muôn thuở
Gió đầu đông rít từng cơn trăn trở
Bên kia đời xa lắc một màu sương
Hương trầm hương nghi ngút cõi vô thường
Lòng ta ơi mãi khóc sầu ly biệt
Kim Phượng
6.6.2021
Loanh quanh nhặt cánh phượng rơi
Ép vào cuối vở thay lời con tim
Trưa hè ngỡ nắng ngủ im
Tiếng ve réo gọi môi tìm môi trao
Phượng Hồng rực sắc trên cao
Mùa hè năm ấy xa nhau trọn đời.
Kim Phượng
***
Thơ Cảm Tác:
Tìm Đâu?
Tha thiết tình đầu mới biết yêu
Đôi mắt nhìn nhau nói thật nhiều
Bồi hồi anh khẻ hôn lên tóc
Ngây ngất trong lòng biết nói sao?
Tháng Tư chia cắt đời đôi ngã
Em đã đi rồi hay ở đâu
Tôi về góp nhặt tình thơ lại
Giữ mãi trong tim một mảnh đời!
Gần hết đời người tóc trắng phau
Giờ em biền biệt ở phương nao
Tìm đâu giờ biết tìm đâu thấy
Chỉ thấy trong mơ tuổi bạc đầu!
Kim Dung
May 31, 2021
Bài Xướng:
Hồn Thu
Tôi đi tìm lại ánh trăng tan
Vá víu đời nhau buổi sắp tàn
Xào xạc lá thu hồn khuấy động
Cõi lòng cô phụ mỗi thu sang
Kim Phượng
***
Bài Họa:
Hồn Thơ
Luyến tiếc đi tìm ánh Nguyệt tan
Hồn thơ lưu luyến buổi thu tàn
Khi nhìn chiếc lá bay trong gió
Mơ ước chỉ là bước rẽ sang
Song Quang