Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2024

Rồi Một Mai Tôi Phải Xa Bình Minh

(Ảnh Internet)
                                                                                                                 Friday, 7 January 2011

Để làm quen, xin được gởi tặng bài thơ Rồi Một Mai Tôi Phải Xa Bình Minh. Sau khi ra tù về, tôi làm nghề bán cà rem dạo, từ Cần Thơ hay đạp xe qua Bình Minh trong tám tháng...

Bài thơ chúng tỏ là tôi rất quen thuộc với Vĩnh Long.

Thân mến
Trần Hoài Thư
***
Rồi Một Mai Tôi Phải Xa Bình Minh

Rồi một mai tôi phải xa Bình Minh
Không biết một ngày tôi còn trở lại
Thôi thì hôm nay, tôi xin phát mãi
Cái gia tài của một kẻ sắp điên

Rồi một mai tôi phải xa Bình Minh
Chiều nay, cho tôi xin được chào lần cuối
Gia tài của tôi, những cây kem chuối
Như những con cá chuồn nóng lạnh nhão nhê
Như những ký đường ký gạo dấu tận đáy khe
Mỗi ngày tôi mang trở về thành phố
Chiếc thùng cà rem, gia tài tôi đó
Đã giúp một người ngẩng mặt nhìn lên

Rồi một mai tôi phải xa Bình Minh
Xa những trẻ con, đứng chờ trước ngõ
Xa những cụ già nhìn tôi mắt đỏ
Xa những cánh đồng bốc lửa mùa khô
Xa những dòng kênh, vàng đục phù sa
Xa những bến đò, bến sông, bến nước
Tôi phải đi xa, thật xa, tổ quốc
Còn lại gia tài, tôi phát mãi, rồi đi

Rồi một mai tôi phải xa Bình Minh
Những làng xóm xin cúi đầu từ tạ
Xin từ biệt người quen và kẻ lạ
Dẹp hết nỗi buồn đang mưng mủ, nhức đau
Khi chọn cho mình kiếp sống lưu vong
Có nghĩa là làm một tên không tổ quốc
Tổ quốc trời ơi, đâu là đất nước
Đâu là trời đất của riêng ta
Đâu là sông là núi của ông cha
Đâu là khoảng trời cho ta dưỡng khí
Ta sợ lắm những mỹ từ lừa mị
Những vòng hoa ngụy trá, những nhân danh
Nhưng tiếng anh hùng dũng sĩ quang vinh
Những chữ nghĩa âm vang sặc mùi giết chóc
Phản động, chó săn, Việt gian, phản quốc
Những chiếc tròng thắt cổ
Những bản án không tên
Những mổ mật người, uống máu moi tim
Những bài hát bài thơ sặc mùi đồ tể
Ta sợ lắm, làm con bò gậm cỏ
Làm con trâu kéo mãi chiếc gông bừa
Ôi đất trời này, thật quá dễ thương
Đâu đâu cũng là mái nhà Thượng đế
Vâng, đâu cũng là đêm đầy tinh tú
Cũng là ngày tươi đẹp hoa xuân
Cũng nỗi buồn chen lẫn nỗi hân hoan
Cũng tiếng khóc, tiếng cười, ôi hạnh phúc
Đâu cũng là trái tim hiền thục
Đừng bắt con tôi phải học giết người

Tôi đã mất rồi, mất tuổi đôi mươi
Tôi không thể để con tôi, mất thêm lần nữa

Thôi thì giã từ, giã từ tất cả
Trước sau gì tôi cũng phải ra đi

Trong thùng tôi vẫn còn đầy cà rem
Xin tặng bà con chút quà lần cuối
Xin tặng bà con kem đường kem chuối
Gọi là chút tình của kẻ sắp xa.

Trần Hoài Thư


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét