Rồi một sớm chợt tim mình thức giấc
Ngỡ ngàng quanh vây bóng tối mông lung
Lẫn màng sương rỉ rả giọng côn trùng
Nghe thôi thúc nhịp bỗng trầm chung điệu
Từ góc mắt thả hồn xanh như mộng
Hồn đi hoang tìm nhân ảnh lung linh
Thầm gọi tên khe khẽ rất...ôi tình
Vương tơ trót đắm mình đời hư thực
Kim Phượng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét