Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017

Em Vẫn Còn Đây


(Kim Hiệp 3 tuổi núp sau lưng, Kim Phượng năm tuổi bồng Kim Hội 1 tuổi- Giồng Ké 1955)

Lời chúc mừng sinh nhật dành cho Em, vẫn còn đong đầy trang giấy. Vậy mà, Em đã thôi, không đọc nữa. Em đã ra đi vội vã quá, không một lời cuối, giã từ.
Cơn đau đã hành hạ Em trong những ngày cuối đời, nhưng không có dịp kéo dài thêm nữa, khi mi đã khép, trái tim biết yêu thương đã lắng đọng. Mọi người đã bảo nhau rằng, “ Ra đi như thế đã là hạnh phúc, vì thân xác không bị hành hạ lâu dài”. Tôi cũng muốn tin như thế, dù rằng trái tim như cứa máu.

Em ra đi để lại cho tôi những hình ảnh đậm nét về Em, từ lúc còn khóc nhè, lúc cùng chung ngưỡng cửa Trung học, chí đến những ngày cuối tháng Tư.
Năm 2011, lần cuối cùng hai chị em sống bên nhau, hơn một tháng trời, nơi mảnh đất ngày xưa. Trong thời gian này, tôi có dịp nhìn ngắm Em kỹ hơn. Qua từng thời thăng trầm của đất nước, nhân dáng Em thay đổi rất nhiều, nhưng điều duy nhất, tôi còn tìm thấy, sự tôn trọng chữ tín và lòng nhân ái nơi Em. Dù không còn là chàng Không quân hào hoa hay một Hướng Đạo Sinh đầy nhiệt huyết. Nhưng trong tôi, Em sống đúng và giữ vững biểu tượng “đúng hướng” của loài hoa Bách Hợp mà một Hướng Đạo Sinh phải có. Tính cỡi mở, sự đôn hậu và biết nghĩ đến người khác hơn bản thân mình, tất cả vẫn y nguyên trong lòng chị.
Một điều tôi lấy làm hãnh diện là được sinh ra, lớn lên cùng một cội với Em. Má chúng tôi, lúc sinh thời, thường hay nói với các con rằng “Phước đức ông bà mình lớn lắm, trải qua bao thời chạy loạn mà các anh chị em con vẫn còn đầy đủ”.

Bây giờ bình yên rồi mà! Vậy mà tôi đã mất Em. Mười anh chị em, tự dưng mất đi một. Tôi cảm thấy hụt hẫng, như có một hố sâu chia cách giữa 10 anh chị em chúng tôi. Một hố sâu, muốn cúi xuống kiếm tìm Em, nhưng không được, muốn lấp đầy lại cũng không xong. Trước mặt mọi người và các Anh chị em, tôi can cường lắm, nhưng trong giây phút này đây, ngồi một mình, những giọt nước mắt âm thầm trào tuôn.
Bài viết trước đây của tôi, bài “Em Tôi”, viết cho Em, chung vui với nỗi vui từ ngày Em bước chân vào đời và hôm nay những dòng chữ này...viết cho Em, một người đã vĩnh viễn ra đi. Đời sống của Em, ngắn hơn các anh chị em chúng mình, nhưng em sống có ý nghĩa. 
Đó là một đời sống dài! 
Nguyện cầu Em thanh thản rời khỏi cuộc đời này...
Em đi về đâu!?
Đưa Em vào huyệt sâu...
Rời các anh chị em, nhưng Em được đoàn tụ với Ba Má chúng mình.

Đời thuyền cuối bến biệt ly
Thoáng như giấc mộng nẽo đi cõi bồng
Đường trần vướng lắm bụi hồng
Trở về bên cát lượn vòng hóa thân
Ừ Em đi cũng một lần
Nhìn theo bóng chiếc bâng khuâng nhớ về 

Kim Phượng
11.8.2017
Một Năm Sau ngày xa Em


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét