Thứ Năm, 30 tháng 6, 2022

Thắt Bóng Tối


Bóng tối đêm trần bỏ vào bao
Ta đem gút lại những chiêm bao
Một mai banh mở vùng ẩn ký
Để hay thờ thẩn một hôm nào

Có lúc bỏ quên những đêm trần
Để nghe bao nhỏ đời thở than
Trong góc căn phòng tâm tư đó
Ta nhốt trong ta những tù nhân

Có lúc ta quên thả chiêm bao
Để bay lờ lững vượt qua rào
Muốn bắt lại từng tên trọng tội
Mà đành không nỡ. Nên ta đau

Có lúc ta ôm chiếc bao đêm
Để ta ngủ gục với nỗi niềm
Chiêm bao không đến. Đêm vẫn đến
Từng bước hồn nhiên, giữa giới nghiêm

Có lúc gối đầu lên bóng đêm
Quạt ta phe phẩy đuổi sao mềm
Sao bay chới với từng, từng chiếc
Lại trờ về đây bâu ta thêm

Bóng tôi bây giờ thắt lại đây
Gút lên thật chặt chiêm bao gầy
Vác đi vào mộng đường nhân thế
Đón trăng cuối nẻo một phương tây

Hoài Tử


Thứ Tư, 29 tháng 6, 2022

Nét Son Buồn


Một sáng mặt trời còn vắng bóng

Bỏ sau lưng tuổi mộng hồn nhiên
Bàn chân líu ríu ngoan hiền hẳn
Giẫm nát gai đời bước gió sương

Thương phượng vỹ niềm đau nắng hạ
Khóc ve sầu rã giọng ly tan
Vòng tay quấn quít nương trao ấm
Mệnh số an bài thảng thốt lơi

Kỷ niệm trong đời hè rực rỡ
Chia tình đôi mất lối quay về
Nét son buồn dáng xưa muôn thuở
Dẫu lỗi thề ru mãi điệu quen

Kim Phượng


Thứ Năm, 23 tháng 6, 2022

Hoa Muống Biển



Bài Xướng:

Hoa Muống Biển


Muống biển khoe màu tím tím hoa
Loang bờ cát mịn dưới dương tà
Ru bờ sóng vỗ nồng hương gió
Lữ khách se lòng nhớ bạn xa

Muống biển dịu dàng dưới nắng tươi
Bò ngang chạy dọc đón hương trời
Vươn mình lặng lẽ nào chi ngại
Dẫu gió mưa gầm sóng động khơi

Muống biển mơn man dáng mỹ miều
Nghe lòng rười rượi giữa hoang liêu
Thương về tuồi mộng hoa niên ấy
Muống biển cùng ta dạo bước chiều

Ta lại về đây nhớ một thời
Tình ca ước nguyện thuở xuân khơi
Tâm tình dào dạt loài hoa biển
Ta lại về đây nhớ một thời.


Hương Thềm Mây
Tuy Hòa – 22.6.2022
***
Bài Họa:

Hoa Muống Biển

Đậm đà gắn bó một loài hoa
Đương độ mãn khai dưới nắng tà
Bờ cát vươn mình hoa Muống Biển
Dọc ngang cùng khắp tận trông xa

Sắc màu tim tím lá xanh tươi
Ngậm nắng uống sương giữa đất trời
Lắng tiếng vỗ về ru sóng biển
Mơ màng thỏa mộng lướt trùng khơi

Rồi hoàng hôn xuống cảnh cô liêu
Em mãi là em vẻ mỹ miều
Cho thế gian đời thêm ý vị
Dẫu mai mốt nọ sẽ về chiều

Vẫn là Muống Biển của xuân thời
Mộc mạc đơn sơ nét rạng ngời
Thế sự thăng trầm âu cũng mặc
Vẫn là Muống Biển của xuân thời


Kim Phượng
***
Cảm Tác:

Hoa Muống Đồng

Muống đồng mộc mạc cũng ra hoa
Dưới ruộng vươn lên lúc nắng tà
Chen chúc trên bờ cùng cỏ dại
Lan tràn khắp lối tận vùng xa

Muống đồng mềm mại lá màu tươi
Xanh ngắt bò đi đón gió trời
Thoang thoảng hương quê lan tỏa nhẹ
Khiến lòng du khách mãi mê khơi

Muống đồng hoa tím vẫn “ mỹ miều”
Mộc mạc nhưng mà cũng đáng yêu
Gợi nhớ cho ta nhiều kỷ niệm
Bơi xuồng cắt muống nấu cơm chiều

Nghĩ hè quê ngoại thuở xuân thời
Ta trở về đây lúc hạ khơi
Những buổi ra đồng tay hái muống
Nghe lòng rộn rã giữa mây trời


songquang
20220624


Nhạc Phẩm: Chuyện Tình Hoa Muống Biển
Sáng Tác:Hoàng Phương
Ca Sĩ: Bảo Yến

Thứ Tư, 22 tháng 6, 2022

Thơ Cứ Làm




Thơ Xướng:

Thơ Cứ Làm


Mặc ai thi sĩ với thi nhân
Hay dở mình đây cũng chả cần
Hữu ý hữu tình đem thố lộ
Dụng câu dụng chữ chớ phân vân
Phải gìn luật định cho nghiêm chỉnh
Cứ thả lòng ra chẳng ngại ngần
Đừng sợ người chê thơ cóc nhái
Đa năng ắt sẽ tiến lên dần.

Quên Đi
***
Thơ Họa

Chữ Nở Hoa

Xin thưa mặc khách đón tao nhân
Hội ngộ tri âm tha thiết cần
Ngôn ngữ văn chương thường lộng gió
Tài danh thi phú vốn phù vân
Vườn thơ tằm nhả tơ êm ái
Biển chữ lời dâng sóng sáng ngần
Tình nghĩa chất đầy khoang mộ điệu
Muôn câu hoa gấm ngát hương dần ...

Cao Mỵ Nhân
***
Làm Trai

Làm trai thích khoát áo chinh nhân
Địa vị ,công danh tớ cóc cần
Súng đạn giao tình không quản ngại
Ba lô kết bạn chẳng ngừ ngần
Xem thời chinh chiến như sương khói
Nghĩ thuở đao binh tựa cẩu vân
Há sợ quân thù ngoài mặt trận
Huy chương cứ thế …sẽ leo dần

songquang
***
Duyên Thơ


Thơ thẩn Vườn thơ ngộ cố nhân
Dang tay dìu dắt thật ân cần
Dăm câu đề xướng tình con chữ
Đáp họa đôi dòng ý áng vân
Niêm luật khắt khe càng sắc sảo
Hồn thơ thuần khiết đến trong ngần
Khổ công tôi luyện qua ngòi bút
Ngày một ngày hai ắt tiến dần.

Kim Phượng


Thứ Ba, 21 tháng 6, 2022

Chùa Hương ( Nguyễn Nhược Pháp) - The Hương Pagoda ( Hương Cau Cao Tân)



Chùa Hương - Nguyễn Nhược Pháp

Hôm nay đi chùa Hương
Hoa cỏ mờ hơi sương
Cùng thầy me em dậy
Em vấn đầu soi gương

Khăn nhỏ đuôi gà cao
Em đeo giải yếm đào
Quần lĩnh áo the mới
Tay cầm nón quai thao

Me cười, “Thầy nó trông
Chân đi đôi giép cong
Con tôi xinh xinh quá
Bao giờ cô lấy chồng?”

Em tuy mới mười lăm
Mà đã lắm người thăm
Nhờ mối mai đưa tiếng
Khen tươi như trăng rằm

Nhưng em chưa lấy ai
Vì thầy bảo người mai
Rằng em còn bé lắm
Ý đợi người tài trai

Em đi cùng với me
Me em ngồi cáng tre
Thầy theo sau cưỡi ngựa
Thắt lưng dài đỏ hoe

Thầy me ra đi đò
Thuyền mấp-mênh bên bờ
Em nhìn sông nước chảy
Đưa cánh buồm lô-nhô

Mơ xa lại nghĩ gần
Đời mấy kẻ tri-âm
Thuyền nan vừa nhẹ lướt
Em thấy một văn-nhân

Người đâu thanh lạ thường
Tướng mạo trông phi-thường
Lưng cao, dài, trán rộng
Hỏi ai nhìn không thương

Chàng ngồi bên me em
Me hỏi chuyện làm quen
“Thưa thầy, đi chùa ạ
Thuyền đông, giời ơi chen!”

Chàng thưa vâng thuyền đông
Rồi ngắm trời mênh mông
Xa xa mờ núi biếc
Phơn phớt áng mây hồng

Giòng sông nước đục lờ
Ngân-nga chàng đọc thơ
Thầy khen hay hay quá
Em nghe rồi ngẩn-ngơ

Thuyền đi bến Đục qua,
Mỗi lúc gặp người ra,
Thẹn-thùng em không nói:
“Nam mô A-di đà!”

Réo-rắt suối đưa quanh
Ven bờ ngọn núi xanh,
Nhịp cầu xa nho-nhỏ
Cảnh đẹp gần như tranh.

Sau núi Oản, Gà, Xôi,
Bao nhiêu là khỉ ngồi
Tới núi con voi phục,
Có đủ cả đầu đuôi.

Chùa lấp sau rừng cây
(Thuyền ta đi một ngày)
Lên cửa chùa em thấy
Hơn một trăm ăn mày

Em đi, chàng theo sau,
Em không dám đi mau
Ngại chàng chê hấp-tấp,
Số gian-nan không giàu.

Thầy me đến điện thờ
Trầm hương khói tỏa mờ
Hương như là sao lạc
Lớp sóng người lô-nhô

Chen vào thật lắm công
Thầy me em lễ xong
Quay về nhà ngang bảo:
“Mai ta vào chùa trong”

Chàng hai má đỏ hồng
Kêu với thằng tiểu đồng
Mang túi thơ bầu rượu:
“Mai ta vào chùa trong”

Đêm hôm ấy em mừng!
Mùi trầm hương bay lừng.
Em nằm nghe tiếng mõ,
Rồi chim kêu trong rừng.

Em mơ, em yêu đời
Mơ nhiều...biết thế thôi
Kẻo ai mà trông thấy
Nhìn em đến nực cười

Em chưa tỉnh giấc nồng
Mây núi đã pha hồng
Thầy me em sắp-sửa
Vàng hương vào chùa trong

Đường mây đá cheo-leo
Hoa đỏ, tím, vàng leo
Vì thương me quá mệt
Săn-sóc chàng đi theo.

Me bảo: “Đường còn lâu
Cứ vừa đi ta cầu
Quan-thế-âm Bồ-tát
Là tha hồ đi mau.”

Em ư? Em không cầu
Đường vẫn thấy đi mau
Chàng cũng cho như thế,
(Ra ta hợp tâm đầu)

Khi qua chùa Giải Oan
Trông thấy bức tường ngang
Chàng đưa tay lẹ bút
Thảo bài thơ liên hoàn

Tấm-tắc thầy khen hay
Chữ đẹp như rồng bay
(Bài thơ này em nhớ
Nên chả chép vào đây)

Ồ! Chùa Trong đây rồi
Động thẳm bóng xanh ngời
Đá rêu trần thạch nhũ
Động nhuốm hương trầm rơi

Me vui mừng hả-hê
“Chậc! Con đường dài ghê!
Thầy kêu: “Mau lên nhé,
Chiều hôm nay ta về.”

Em nghe bỗng rụng-rời
Nhìn ai luống nghẹn lời!
Giờ vui đời có vậy,
Thoáng ngày vui qua rồi!

Làn gió thổi hây-hây
Em nghe tà áo bay
Em tìm hơi chàng thở!
Chàng ơi, chàng có hay?

Đường mây kia lên trời
Ta bước tựa vai cười
Yêu nhau, yêu nhau mãi!
Đi, ta đi, chàng ơi!

Nghi-ngút khói hương vàng
Say trong giấc mơ màng
Em cầu xin Trời Phật
Sao cho em lấy chàng.


(Thiên ký-sự đến đây là hết. Tôi tin hai người lấy nhau, vì không lấy nhau thì
cô bé còn viết nhiều. Lấy nhau rồi là hết chuyện).
***
The Hương Pagoda by Nguyễn Nhược Pháp

Today we go to the Huong’s Pagoda as planned
While the faint dew on the flowers and leaves is condensed
Together with my parents, I wake up feeling well
Doing my hair, looking into the mirror at myself

Tying my pony tail hairdo with a small scarf at its best
I am wearing a pink brassiere tightly on my chest
Together with silk trousers and a new silk gauze dress
And holding in my hands, a wide brim fringed hat

My mother smiles and says, “Husband, take a look at the girl
Who is wearing a pair of shoes with the tips that are curled
My daughter, you do look so beautiful, that’s splendid
Tell me, when can we give you away in marriage?”

Although I am still very young, fifteen years at the most
My parents have, for so many times, to play the role of hosts
For parties the matchmakers of those all praise me in one tune
That I am as beautiful and fresh as a bright full moon

But I have not agreed to take any of the men as husband
Because my father tells them when he is asked the same question
That his daughter is still little and not yet at the age of maturity
She probably waits, I guess, for the right talented bridegroom-to-be

When I go, my mother always goes with me too
She sits on a roofed hammock made of bamboo
My father rides a horse behind in a short distance
Wearing at his waist, a bright long sash in crimson

My parents dismount to continue the trip by boat
The boat is riding the waves unstably along the coast
I am watching the river flowing in its usual might
Showing on the horizon are boats’ sails at uneven heights

Daydreaming, letting my mind wandering now and then
How many chances you can have to have a soulmate friend
When our bamboo boat is just about to smoothly depart
I spot a man whose appearance is so pleasing to my heart

What a man who looks so handsome, so elegant
He who has a face so extraordinary in appearance
With his long back, and wide forehead in his countenance
Who can’t help but falling in love with such a person

He sits down at a spot nearest to where my mother sits
My mother strikes a conversation to break the ice a bit
“Young teacher, you are going to the pagoda, are you not?
In this crowded boat, it’s really hard to find a spot!”

“Yes, it is crowded” is my idol’s soft, loving reply
He then looks around, regarding the high above sky
In the distant, the mountains look blurry and greenish
And high up in the sky, the clouds appear a little pinkish

The river’s water looks quite safe and opaquely muddy
He starts reciting his memorized poems so melodiously
Having listened intently, my father is enthusiastic in his praising
I remain sitting, feeling stupefied by his lovely reciting

The boat keeps going and is passing the Port of Muddy
We come across some people who apparently know me
Feeling really shy, I cannot even mumble the familiar sutra
The too familiar praying sutra of “Namo Amida Buddha”

The melodious sound of water from a winding brook in the distant
Which hugs the rim of a lofty blue mountain
Adorned by the span of a small bridge quietly crossing over
Everything looks as beautiful as if in a picture

After the Mountains of Cone Cake, Chicken, and Cooked Sticky Rice
We see so many monkeys sitting in the trees nearby
Reaching the Mountain of the Kneeling Elephant, seeming at rest,
Which has a bulky head and even a tail in completeness

The pagoda’s reflection flickers behind the trees far away
(The time it takes our boat to reach it is almost one day)
On reaching the temple’s gate, right at it and nearby
I see probably more than a hundred beggars, what a sight!

I am walking ahead, and he is following right behind
I dare not to walk fast, and keep my speed just right
Because deep down in my heart, I am afraid he will think of me
As a hurried girl, who is destined to live a poor life in poverty

My father and mother come to the main worshipping hall
The smoke from scented wood seems to blur everything it falls
The burning incense dotted the scene like lost stars in despair
Above a sea of people of uneven heights, moving in from everywhere

To get inside, it surely will make you sweat and work very hard
My father and mother, having finished their ceremony part
Returning to the guests’ quarter, telling me what I need to know
“The Temple of the Inner Hall is the place we will reach tomorrow”

My man, with handsome face and cheeks have turned crimson in colour
Calls out to the servant who has served as his personal porter
Carrying his poem books and wine, to say what the porter already knows
“The Temple of the Inner Hall is the place we will reach tomorrow...”

That night, I go to sleep but can only lie down, am as happy as I can be
The smell of scented wood is everywhere, just a bit too heavily
And I listen intently to the sound of wooden bells through the night
And the sounds of chattering birds in the far forest behind.

I become dreaming, I feel there is something in life worthy to love
I dream a lot about so many things... that’s all I dare to know
If anyone can see me in the state I am in right now
They probably even think I am acting as silly as a clown

I have not enjoyed the sleep I deserve after a long hard day
The clouds covering the mountain have turned pinkish by the sunrays
My father and mother are preparing the offerings, as you recall
To go on a trip to worship at the Temple of the Inner Hall

The road includes beetling cliffs high up into the clouds
With red, purple, yellow flowers of the climbing plants all around
Touched by my mother’s efforts, producing constant tiredness
My idol volunteers to come along to care for her, out of his kindness

My mother says, “Because the road is still long for the day
To shorten it, we can walk while continue to chant, or pray
Evoking the magic of the Goddess of Mercy Bodhisattva
Then you see, strangely, that you can go very far.”

If you’re asking me, I would not have the need to pray
The distance I have covered seems a lot for the day
He totally agrees that the going is progressing so fine,
(Here we go again, “Great minds always think alike!”)

While we are passing the Pagoda of Exculpation’s land
On seeing a long wall built alongside the fence
He quickly executes the writing of poem lines in succession
Displaying his talents in calligraphy as well as in poem composition

Chuckling and praising while watching him write
My father commends the writing which looks like a dragon in flight
(Because I have memorized and remembered this serial poem by heart
I would not bother writing in here any of its parts)

Oh! Here we are at the Temple of the Inner Hall
In the cave so deep, and the blue reflections on the wall
The stones are mossy, with the stalactites on the ceiling
The cave smells of the fragrance of scented wood in free floating

My mother is now overwhelmed with the joy of the day
She chuckles and comments, “We finish it, such a long way!”
My father calls out: “Please be quick, because we are leaving soon,
The latest we have to go back is today, in the afternoon.”

Hearing this, I feel like I am going to suddenly faint
Words are choked in my mouth; I look at him in vain!
Happy times in life are short-lived, and seem ready to fly
In a flash, happy days are very quick in passing by!

Feeling the wind blowing softly on my rosy cheeks
I listen to my dress flap waving, feeling I am getting sick
I search earnestly, my love, for your attractive breathing
Do you know, do you care, or are you listening?

This cloudy road leads upward, probably heaven bound
Let us walk, shoulder to shoulder, smiling at each other now
We love each other, our love will last forever!
Haste, haste, let’s get going, be quick, my dear lover!

From the altar, the smoke of the yellow incense is spiraling
I am now intoxicated by and from my golden daydreaming
I earnestly pray to the magnificent Buddha and lofty Heaven
To fulfill my request of having him as my lovely husband.

(The diary ends here. I believe that they will have each other as husband and
wife, because if her prayers are not answered then she would write some
more. If they get married, so ends the story.)

Translated into English by Hương Cau CaoTân



Thứ Hai, 20 tháng 6, 2022

Thơ Haiku Người Nhật- Lục Bát Người Nam - Đợt gió Thứ Ba



    Trong cuộc sống hỗn mang hiện tại, không thể làm gì hơn là viết Haiku/Lục-Bát. Làm xong Đợt Gió Thứ. Ba kiểu như Bùi Giáng trước kia, cốt cho vui. Lỡ tay đụng vào máy mất hết nay làm lại nhân ngày Father Day. Ngày Của Cha đồng thời nghe tin Phan T. người bạn còn trẻ nhưng đã chết già từ một ngày nào đó của năm qua. Cám cảnh từ những Người Cha sống/chết trong đơn độc nên viết những giòng Haiku/Lục Bát nầy. Cũng bởi, con người không thể làm gì khác! Nếu không/chưa giúp người đọc cười tiếng nhỏ thì có lẻ khả năng của người viết chưa tới, chứ Haiku/Lục Bát thì quả thật siêu việt với cấu trúc 5-7-5/6-8 đơn giản. Rất đơn giàn.

1.

Nghe tin muộn, bạn chết
Một Ngày Hiền Phụ năm đã qua
Con không gọi hỏi thăm.
Nghe tin bạn lặng qua đời
Một Ngày Hiền Phụ không lời, tiếng con

2.

Lâu không nhận thư con
Sáng Chủ Nhật/Ngày Cha ủ dột
Humming bird một mình bay
Đã lâu không có thư con
Thân chim đơn độc, cánh vùi dập đau

3.

Nhỏ Mễ chạy trên cỏ
Tay rộng mở vời lên trời cao
Cha ngồi nhìn con cười
Bé thơ bãi cỏ đùa chơi
Nào hay đang với nụ cười lòng cha

4.

Tuổi già không gì vui
Tình cảnh thật vô cùng kiệt lực
Cũng không còn sức buồn.
Tuổi già nào có gì vui
Buồn kia cũng chẳng nặng phần cưu mang

5.

Nên đọc kinh theo lúc
Tạng hình phải tùy nghi thể dục
Chí ít khỏi sa hỏa ngục
Người ơi có dịp kinh cầu
Chuyên tập thể dục, ngục đài chối phăng

6.
Chẳng nên Thần, hiển Thánh
Trần thế hằng hiện Thật Hai Người (*)
Thấm Tận Khổ - Chịu Đau
Thế gian thân phận Hai Người
Tấm Lòng thấm Khổ - Căn phần tận Đau

(*) Thái Tử Tất Đạt Đa-Người Jesus Nazareth

7.
 Người có thói soi gương
Nhìn lâu không thấy ra hình tượng
Những lạ lẫm sắc, tướng
Con người quen thói soi gương
Dài năm, chầy tháng, nhìn vào trống trơn

8. 
Tóc dựng ngược mũi gươm
Tai đầy tiếng nổ, mắt tóe lửa
Cảnh Chiến Tranh – Cõi Người
Tóc tua tủa nhũng mũi gươm
Tai tiếng nổ, mắt lửa nung – Cõi người!

9. 
Thân nặng chịch cùm gông
Lưng mang tội, vai chất oan nghiệt
Con Người Khổ thế ư?
Thân mang nặng chĩu cùm gông
Phận Người khốn khổ tội đồ oan khiên

10.
 Cha ơi! Sao nỡ bỏ!
Eli! Eli! Lama Sabachthani (*)
Con Chúa-Người nên Một
Hỡi Cha nơi chốn trời cao
Con Người-Con Chúa cùng lần kêu Đau

(*) Eli! Eli! Lama Sabachthani/Chúa ơi! Chúa ơi! Sao bỏ con- 7 chữ cuối cùng Đấng Christ kêu trên

Thánh Giá

Phan Nhật Nam,

19/6 - Ngày Quân Lực 1965 ở VN/Ngày Của Cha 2022 ở Mỹ.



Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2022

Dáng Xưa - Ra Ngoài Giấc Mơ


      (Ảnh: Đinh Trường Chinh)

Dáng Xưa

Đêm buồn thơ thẩn dưới trăng thu
Vẳng tiếng nhà ai điệu hát ru
Đỏ ối sắc thu tình đượm lửa
Mà nghe lạnh ngắt tợ sương mù

Nỗi buồn vời vợi suốt thâu đêm
Ta nhớ trời ơi nỗi nhớ thêm
Nhớ cội phong già trơ trụi lá
Và em xưa dáng tựa bên thềm

Kim Phượng
***
Ra Ngoài Gìấc Mơ


Ôm con nức nở lúc vào thu
Tâm sự thôi đành tiếng võng ru
Những tưởng yêu thương người ở lại
Đâu ngờ hình bóng lẫn mây mù

Ngày vui quá ngắn nhớ hằng đêm
Về lại làm chi nuối tiếc thêm
Hơi ấm, mùi hương dưng mắt lệ
Xạ trường Đồng Đế bóng trăng thềm!!!

Lộc Bắc
Jun22


Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2022

Thơ Haiku Người Nhật - Lục-Bát Người Nam - Đợt gió Thứ Hai

     Thơ Haiku gồm “cấu trúc 5-7-5”, trình bày những hình ảnh, sự vật, việc (tưởng) không liền lạc gì với nhau (theo nhận định thông thường). Tuy nhiên, mỗi người đọc cứ thong dong tham dự tùy theo ”tâm lượng” của mình. Từ thân, ý, tình đơn giản của bản thân, Haiku cũng tương tự như “Đêm qua ra đứng bờ ao..” của người Việt. Chỉ khác Haiku có 17 chữ chia làm ba giòng: 5-7-5 - Khác với Lục/Bát của người Việt-14 chữ viết thành hai dòng 6-8. Tại sao Lục/Bát/Người Việt 14 CHỮ chia thành HAI dòng, và Haiku Người Nhật/17 CHỮ chia thành BA dòng thì chỉ do “thuận duyên” mà thành, mỗi Dân Tộc có Tính và Hạnh khác nhau. Chẳng nên thắc mắc làm chi. Người viết trong cuộc sống hỗn loạn hiện tại, không thể làm gì hơn là làm Haiku/Lục-Bát. Làm chơi cho vui kiểu như Bùi Giáng trước kia. Cũng nên nói thêm, những chữ, lời đơn giản từ Haiku là viết cho hết thảy chúng ta trong cảnh sống bình thường/tầm thường, chứ không gì sâu xa, bí hiểm. Coi như gió thoảng qua. Hơi gió đầu xuân, chủ đề của đợt thứ hai nầy. Nếu không/chưa giúp người đọc nụ cười nhỏ thì có lẻ khả năng chuyển Lục/Bát của người viết chưa tới, chứ Haiku thì quả thật siêu việt với cấu trúc 5-7-5 đơn giản im lặng.

11-

Cứ như giấc mơ vui
Sao người nhạo cười tôi giỡn cợt
Bày nên chuyện tầm ruồng

Takeuchi (1910-1977)

Coi như một giấc mơ vui
Sao người vội kết trò chơi đặt bày

12-

Là người vợ bình thường
Lộng lẫy tựa tân khách đến chơi
Sáng sớm đầu xuân mới

(Iso, (?) )

121/

Em ơi, người vợ ngày thường
Sáng xuân xinh đẹp rạng ngời ghé thăm

122/

Chỉ là hiền nội đảm đang
Sáng xuân đẹp rộ vô vàn dáng hoa

13-

Quà năm mới, đầu xuân
Bầu vú mẹ, con thơ ấp ủ
Ngón bé nhỏ dịu dàng

(Issa, 1763-1828)

Năm mới lộc đời thắm thiết
Tay con ấp vú mẹ hiền diệu ngoan

14- 

Hoan hô.. Ta hoan hô
Chỉ mong cầu năm mới sẽ tới
Cứ như vậy.. mà thôi.

(Issa)

Vui mừng hoan hỉ biết bao
Năm mới cũng thế như là vừa qua

15-

Đầu năm xe chở khẵm
Giấy vụn cũng tựa như lẵng hoa
Ngựa bừng bừng phấn khởi

(Shiki, 1866-1902)

Đầu năm ngựa kéo xe đầy
Lẵng hoa –giấy vụn sao tầy vó câu

16-

Mặt trời tan chảy tuyết
Với chiếc gậy mong manh dò biết
Sông sâu nước chảy xiết

(Issa)

Tuyết tan, gậy nhỏ mong manh
Dò xem sông rộng ẩn tàng hiểm nguy

17- 

Tuyết cũ đã chảy tan
Lều tranh cũng không còn lạnh giá
Con trẻ hằng hân hoan

(Issa)

Tuyết mùa đông cũ đã tan
Lều tranh thôi lạnh bé tràn hân hoan

18-

Kìa viên đá rạng ngời
Lóng lánh sâu nơi đáy con suối
Nước cùng lần sáng trưng

(Basho, 1644-1694)

Từ sâu đáy suối đá màu
Sáng trưng biên biếc theo giòng nước trong

19-

Ô cơn gió sỗ sàng
Anh lợp tranh trên mái phơi bày
Phần hạ thể nhìn từ dưới

(Issa)

Hởi ôi cơn gió sỗ sàng
Nhìn ra hạ thể anh chàng lợp tranh

20-

Ngọn Phú Sĩ im lặng
Đơn độc vút cao không che lấp
Triệu phiến lá mới rơi

(Buson 1715-1783)

Phú Sĩ đứng im đơn độc
Vút lên ngờm ngợp dẫu ngàn lá rơi


Tháng 6, 2022
Cố qua Tháng 6, ngày rày năm xưa

Phan Nhật Nam


Thứ Tư, 15 tháng 6, 2022

Kỷ Niệm Trong Tôi



Bài thơ tôi viết gửi lại trường
Cho người con gái Phượng dễ thương
Quanh năm chăm chỉ bên đèn sách
Trong những mùa thi biếng lược gương

Về lại nơi đây nhớ lạ thường
Vẫn màu phượng thắm đỏ dễ thương
Cánh mềm lơi lả lay trong gió
Có một lần nào đã vấn vương

Bài thơ gợi nhớ dáng người xưa
Dưới gốc phượng hồng nắng ban trưa
Vịn cành vắt vẻo đôi môi hé
Răng khểnh cười khoe chân đu đưa

Phượng người con gái tuổi ô mai
Thẹn thùng e ấp tròn mắt nai
Mộng ngoài cửa lớp hồn rong ruổi
Bảng đen phấn trắng thèm ngủ say

Bài thơ tôi viết cho thầy cô
Hồn phi phách tán tụng nam mô
Bút xanh vung vít rà trên giấy
Qua rồi giờ học máu tim khô

Viết nốt bài thơ của chúng ta
Đất Vĩnh một thời nay đã xa…
Cổng trường khép lại thời áo trắng
Chôn tình thơ dại một loài hoa

Bao năm cách biệt đầu điểm sương
Phượng hồng trơ gốc kẻ sông Tương
Soi gương vuốt lại làn tóc rối
Lưu lạc phương nào Phượng dễ thương

Kim Phượng


Thứ Hai, 13 tháng 6, 2022

Dặn Dò - Âu Đã

     (Ảnh: Kim Phượng)

Bài Xướng:

Dặn Dò

Cầm tay dợm hỏi con đường
Mùa xuân quá lứa dè chừng dợm phai
Chờ nhau ở cuối dặm dài
Ngẫm ra y thể đọa đày chiếu chăn
Thì thôi cõi mộng thiệt gần
Cầm như sau trước chỉ ngần ấy thôi
Vui đi, mai mốt... cũng rồi
Nguôi ngoai tất cả một đời chiêm bao.

Cao Vị Khanh
***
Bài Họa:

Âu Đã


Dợm chi đánh tiếng hỏi đường
Thiên hương thoắt gãy dường chừng úa phai
Ngờ dâu lục bát đủ dài
Tình say nửa mảnh e đày đọa chăn
Tám câu thanh thú mơ gần
Hay chăng muôn sự ngại ngần thì thôi
Hoa trôi âu đã đã rồi
Bèo mây lơ lửng mộng đời là bao

Kim Phượng


Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2022

Huyệt Lạnh - Mưa Hoài Không Dứt!!!



Huyệt Lạnh

Mưa ngoài trời giọt nhỏ trong tim
Mấy đông lạnh lẽo mấy đông tìm
Trong cõi chia lìa hương khói nhạt
Đâu ngưởi năm cũ của tơ duyên

Lệ thương thân khóc buổi tiễn đưa
Hôm ấy đầu đông gió lạnh lùa
Một cành hoa trắng màu tang trắng
Cõi lòng sương phụ trắng mông mênh

Đêm lắng sâu bồi hồi nhịp tim
Sương khuya rơi nhẹ chạm cành mềm
Tiếng xào xạc vọng cơn mưa lá
Hỏi người huyệt lạnh có ngủ yên

Kim Phượng
***
Cảm Tác:

Mưa Hoài Không Dứt!!!

Tháng sáu mưa nhiều
Hạt xiêu huyệt lạnh
Một mình cô quạnh
Đất khách tha hương

Đưa tiễn lệ tuôn
Đầu đông tuyết trắng
Hoa trắng màu tang
Ngập lòng sương phụ!

Đêm sâu mộng dữ
Sương khuya rụng rơi
Lạc loài gió hú
Ngủ yên không lời!?

Lộc Bắc
Jun22


Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2022

Thơ Haiku Người Nhật - Tấm Lòng Nam Nhân


    Đại Sư Basho (1644-1694) chuyển những Công Án Thiền nên thành Thơ Haiku theo “cấu trúc 5-7-5”, trình bày những hình ảnh, sự vật, việc không liền lạc gì với nhau (theo nhận định thông thường). Tuy nhiên, mỗi người đọc cứ thong dong tham dự tùy theo ”tâm lượng” của mình. Từ thân, ý, tình đơn giản của bản thân, Haiku cũng tương tự như “Đêm qua ra đứng bờ ao..” của người Việt. Chỉ khác Haiku có 17 chữ chia làm ba dòng: 5-7-5 - Khác với Lục/Bát của người Việt -14 chữ viết thành hai dòng 6-8. Tại sao Lục/Bát/Người Việt 14 CHỮ chia thành HAI dòng, và Haiku Người Nhật/17 CHỮ chia thành BA dòng thì chỉ do “thuận duyên” mà thành, mỗi Dân Tộc có Tính và Hạnh khác nhau. Chẳng nên thắc mắc. Người viết trong cảnh hỗn loạn hiện tại, không thể làm gì hơn là làm Haiku/Lục-Bát. Làm chơi cho vui kiểu như Bùi Giáng trước kia. Cũng nên chân thực nói thêm, những chữ, lời đơn giản từ Haiku là viết cho hết thảy chúng ta trong đời sống bình thường, chứ không gì sâu xa, bí hiểm.

1-
Vốc tuyết nhỏ mái hiên
Êm êm rơi lặng thinh trắng xóa
Hòa tan thành âm điệu

(Issa,1763-1827)

Hàng hiên nắm tuyết rơi im
Lắng nghe âm sắc lặng thinh tuyệt mù

2-
 Mặc lên tấm áo mới
Ồ lạ lẫm khác biệt làm sao
Cứ như một ai đó

(Basho, 1644-1694)

Xỏ tay áo mới lần đầu
Thấy ra như thể một người nơi đâu?

3- 
Gió đầu năm thổi tới
Ngọn lửa đèn dầu nơi phòng tắm
Chập chờn leo lét soi

(Oemaru, 1720-1805)

Đầu năm gió lạnh thổi dồn
Đèn dầu phòng tắm chập chờn lặng im

4- 
Chào em, chim sẻ nhỏ
Trên hàng hiên sạch đẹp nhà tôi
Dấu chân in lấm chấm

(Shiki, 1866-1902)

41/ Chào em chim sẻ mến thương
Dấu chân để lại nhẹ như sương mờ

42/Sẻ ơi để lại hiên nhà
Chân em in dấu mù sa nhạt nhòa

5- 
Thương người nữ không con
Dịu dàng thay bàn tay chạm tới
Búp bê bày bán son.

(Ransetu, 1654-1707)

Thương thay người nữ không con
Ngón tay khẻ chạm dạng hình búp-bê

6- 
Đá băng và giòng nước
Khác nhau từ bao lâu thuở trước
Cùng rơi giọt vô âm

(Teishitsu, 1610-1673)

Đá băng kia với giòng nầy
Cùng nhau rơi lặng giọt thầm vô thanh

7-
 Dẫu lũ to, mưa lớn
Tẩy xóa thế nào Phú Sĩ Sơn
Xuống bùn hồ nhỏ hẹp

(Buson 1715-1783)

Lũ to, mưa lớn thế nào
Làm sao tẩy xóa cao vời Đại Sơn

8-
 Đầu năm được giấc mơ
Giữ kín như một điều cẩn mật
Cười thầm riêng một mình

(Sho-U, (?) )

Đầu năm nằm thấy giấc mơ
Cười thầm giữ chặt một điều riêng tư

9-
Bầy ngỗng hoang trở về
Cớ sao gào tiếng kêu ầm ĩ
Vang động vỡ đêm trường

(Roka, 1672-1703)

Ngỗng hoang ngờm ngợp bay về
Tiếng kêu vang động đêm trường âm u

10- 
Rơi tuột xuống đất đen
Cánh diều sau nhiều lần tung gió
Hẳn diều chẳng còn hồn

(Kubonta, 1889-1963)

Hỡi ơi rơi xuống đất đen
Cánh diều còn giữ linh hồn được chăng

Cali, 6 Tháng 6, 2022                   
Giữa ầm ĩ biến động chung quanh

Phan Nhật Nam


Thứ Năm, 9 tháng 6, 2022

Sắc Hoa Màu Nhớ


Tần ngần trước cổng trường xưa
Cành cao phượng vỹ đong đưa gọi mời
Đâu rồi áo trắng một thời
Chắt chiu lưu bút tiếng lời xôn xao
Bầy ve tấu khúc nghẹn ngào
Chừng thanh âm ấy nôn nao đón mừng
Giấu đôi hàng lệ rưng rưng
Dáng ai mường tượng bỗng dưng trở về
Hỡi người đất Vĩnh chân quê
Dòng xưa mực tím câu thề trăm năm
Đường về dẫu mấy xa xăm
Tình tôi vẫn mãi đằm đằm sắc hoa

Kim Phượng


Thứ Ba, 7 tháng 6, 2022

Mưa Tháng Sáu - Tháng Sáu Biển Cuồng


Mưa Tháng Sáu

Mưa tháng Sáu mưa rơi vào nỗi nhớ
Từng hạt buồn tan vỡ bản tình ca
Làn nước mắt chia xa lần hạnh ngộ
Tiễn đưa người hồi cố mảnh trời quê

Biển mênh mông vẹn thề lời nguyện ước
Hạt hóa thân ngược nước bám mạn thuyền
Sóng bạc đầu vỗ nhịp giấc cô miên
Cõi yên bình men đường tìm một chuyến

Lời mộng thực như tình còn lưu luyến
Hương khói thơm trầm quyện vẽ vòng bay
Màn mưa bụi u hoài giăng giăng lối
Người khuất rồi riêng mỗi khoảng trời xa

Mưa tháng Sáu mưa nhạt nhòa mong đợi
Vòng tay xuôi tầm gửi kiếp phù sinh
Trời vào đông biển hát khúc u tình
Mưa tháng Sáu mưa rơi vào kỷ niệm

Kim Phượng
***
Cảm Tác:

Tháng Sáu Biển Cuồng

Mưa tháng sáu, mưa chao nỗi nhớ
Từng hạt buồn rạn vỡ tình ta
Dòng lệ ứa lúc chia xa
Tiễn đưa yêu dấu rời nhà, bỏ quê

Biển mênh mông hẹn thề tái ngộ
Dòng hải lưu ngăn trở con thuyền
Bạc đầu sóng dập triền miên
Đêm đen ác mộng cuồng điên bão bùng

Hoàn cảnh thực đau lòng một chuyến
Đâu nhang trầm khói quyện, hương bay
Bão giông giăng lối u hoài
Người chôn đáy biển thương thay, ruột mềm

Mưa tháng sáu nỗi niềm chợt tắt
Vòng tay xuôi nhắm mắt tử sinh
Biển sâu hát khúc u tình
Giờ mưa tháng sáu - thời kinh ban chiều!


Lộc Bắc


Thứ Hai, 6 tháng 6, 2022

Mưa Tháng Sáu - Thơ Kim Phượng - Hương Nam Diễn Ngâm


Thơ: Kim Phượng
Diễn Ngâm: Hương Nam
Thực Hiện: Kim Oanh

Huyệt Lạnh

(Tranh :Đinh Trường Chinh)

Mưa ngoài trời giọt nhỏ trong tim
Mấy đông lạnh lẽo mấy đông tìm
Trong cõi chia lìa hương khói nhạt
Đâu ngưởi năm cũ của tơ duyên

Lệ thương thân khóc buổi tiễn đưa
Hôm ấy đầu đông gió lạnh lùa
Một cành hoa trắng màu tang trắng
Cõi lòng sương phụ trắng mông mênh

Đêm lắng sâu bồi hồi nhịp tim
Sương khuya rơi nhẹ chạm cành mềm
Tiếng xào xạc vọng cơn mưa lá
Hỏi người huyệt lạnh có ngủ yên

Kim Phượng
6.6.2022

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2022

Mòn Trông - Thoáng Gặp


Mòn Trông

Nắng vàng loang loáng trong chiều nhạt
Đưa đẩy chèo khua gợn sóng lòng
Biền biệt phương nao trời viễn xứ
Tà dương dần khuất vẫn mòn trông

Trời đang vần vũ chợt mưa sa
Nước mắt phân ly những giọt ngà
Mưa mãi trên hàng cây trụi lá
Bóng hình ai đấy thoáng vừa qua.


Kim Phượng
***
Cảm Tác:

Thoáng Gặp


Hoàng hôn chầm chậm phủ giòng sông
Gió đẩy chèo buông thả mộng lòng
Nương áng mây bay từ viễn xứ
Trở về quê cũ góc phương đông

Hình dáng người xưa vẫn ngọc ngà
Trời quang mây tạnh bỗng mưa sa
Mưa tuôn lã chã hai hàng lệ
Ô-thước bắc cầu chỉ thoáng qua.


Chinh Nguyên-HNT, 
 June.4.2022 (530)



Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2022

Mòn Trông


Nắng vàng loang loáng trong chiều nhạt

Đưa đẩy chèo khua gợn sóng lòng
Biền biệt phương nao trời viễn xứ
Tà dương dần khuất vẫn mòn trông

Trời đang vần vũ chợt mưa sa
Nước mắt phân ly những giọt ngà
Mưa mãi trên hàng cây trụi lá
Bóng hình ai đấy thoáng vừa qua.

Kim Phượng


Thứ Tư, 1 tháng 6, 2022

Trở Đông



Trời cuối thu rồi gió trở đông
Mưa rơi lất phất lạnh cô phòng
Lặng buồn sương phụ tim côi thắt
Gối lẻ đẫm đầy mắt lệ trông
Giấc điệp chập chờn còn ủ mộng
Tiếng đàn dìu dặt đến đau lòng
Trời bày chớp bể mưa nguồn mãi
Biết đến bao giờ thỏa ước mong

Kim Phượng
Ngày đầu mùa Đông Úc Châu 2022