Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Chiếc Lá Cuối Thu

 
Đây chiếc lá cuối cùng một mùa thu
Gửi em làm hành trang một chứng từ
Khi nơi đó trời thu không lá rụng
Em vẫn còn một chút mùa riêng tư

Đây chút lạnh bắt đầu một mùa đông
Giấu hành trang em, như một cõi lòng
Giọt mưa nào vỡ buồn trong đêm vắng
Có thể làm em hiểu chút gì không

Đây cơn gió chập chùng của tháng năm
Xin em mang đánh dấu mỗi trăng rằm
Như viên cuội đánh rơi cuối trái đất
Bước chân nào quên mất lối xa xăm

Đây cuống lá cuối cùng một mùa thu
Tôi bâng khuâng giữ lại một dung từ
Mùa thu đã gửi người về quê cũ
Thời gian giờ là gió thoảng hoang vu

Hoài Tử

Bâng Khuâng - Vòng Bâng Khuâng - Mơ



Bâng Khuâng

Giọt sầu được kéo xuôi dòng
Tim nay lại thắt thêm vòng bâng khuâng
Tình xa mà ngỡ như gần
Người thương lại chẳng nợ nần chi nhau
Yêu cuồng trong giấc chiêm bao
Trở về thực tại mà ngao ngán lòng
Cành cao trổ muộn nụ hồng
Tim nay lại thắt thêm vòng bâng khuâng


Kim Phượng
***
Vòng Bâng Khuâng

Thân tặng 2 cô KP và KO đã cho SQ biết được 2 câu thơ:
" Cành cao trổ muộn nụ hồng
Tim nay lại thắt thêm vòng bâng khuâng"
Kim Phượng

Vòng bâng khuâng ai giăng ai kéo ?
Để bây giờ tim héo lại tươi
Phải chăng tim có dấu người
Nụ hồng nở muộn ngắt rồi phải không ??

Vòng bâng khuâng càng đong càng lắc
Sẽ có ngày tim ắt nở hoa
Nụ hồng thơm ngát mặn mà
Dù hoa nở muộn chan hòa tình thương

Vòng bâng khuâng còn vươn nút thắt
Mở ra rồi vẫn ngát mùi hương
Thắp lên ngọn lửa yêu thương
Đốt lò hương cũ ,tình vương vấn nhiều !

Vòng bâng khuâng đáng yêu đến thế !
Sao lắm người đổ lệ thì sao ??
Nhớ người khiến dạ nao nao
Hương thừa còn giữ xin trao trả người .

Song Quang
***

Có người lặng lẽ trong mơ
Nụ hồng mãi ngắm thẩn thờ mê say
Tình trong tim ủ bao ngày
Lòng luôn thổn thức dáng ngoài gượng tươi
Hoa còn chưa chịu hé cười
Lời yêu chưa trọn nên người vẫn mơ

Quên Đi




Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

Nat King Cole - Autumn Leaves

Cầu Lộ Kỷ Niệm Xưa




Cảnh cũ người xưa, đứng lặng nhìn
Cầu qua sông nhỏ, ngắm xinh xinh
Chờ ai hẹn đến, nào đâu thấy ?
Mây trắng bay bay, chẳng tỏ tình

Chiều nghiêng nắng đổ, ngập trời xa
Cỏ cây xanh biếc, bướm vờn hoa
Cầu soi bóng nước, tình chung thủy
Ngắm cảnh chiều buông, luống thiết tha

Qua cầu, phố, thị đẹp lung linh
Đường vào kinh Cụt, khúc sông quanh
Nước cuốn hoa trôi, lục bình tím
Sao chỉ riêng ta một bóng hình

Cầu Lộ quê mình mưa nắng phơi
Tô điểm cờ hoa vẽ rạng ngời
Ai qua cầu, nhìn như gái đẹp
Dừng bước nơi đây ngẫm sự đời.

Kỷ niệm ngày nào dạ khôn vơi...

Bác Thân


Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Giòng Sông Nào



Giòng sông nào, em rửa chân
Phù sa nào hồn ta dâng
Dòng nước đó cuộn một lần
Con tim này chợt đã tan
Giòng sông nào, hãy còn thơm
Cuộc tình trôi đã mỏi mòn
Thuyền nào qua những dấu buồn
Còn lại ta giữa đêm tuôn
Giòng sông nào, chảy về đâu
Màu em soi, chảy ngang sầu
Dòng tình ta lặng lẻ đau
Vớt gì đây hình bóng nào
Giòng sông nào, giữa hồn ta
Nguồn tình xưa lặng lờ qua
Dòng thủy lưu, bóng người xưa
Là phù sa đắp mỗi mùa

Hoài Tử

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

Thu Hết Một Đời


Trời chớm vào thu vàng sắc thay
Một phần lá biếc lẫn phần mây
Theo người nghệ sĩ rung giai điệu
Tận hiến cho đời ngây ngất say

Gom hết thu chung ru điệu buồn
Chim đàn nhạn lạc hoàng hôn buông
Nhặt bao lá úa vàng nhung nhớ
Bấy tủi hờn riêng mượn lệ tuôn

Lá đổ muôn chiều về chốn nao
Tình đau hiu hắt chẳng riêng nào
Thời gian xóa vết. Nay thu tới!
Nước mắt thương vay hết một đời

Nghệ sĩ ơi! Lơi cung bổng trầm
Hồn thu trở giấc họa thanh âm
Khua vang phiến lá lao xao động
Vọng tự đáy lòng tiếng nhớ mong.

Kim Phượng

Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

Đêm Rơi




Sương lạnh đêm buồn lá ủ ê
Sông khuya mòn đợi nước trôi về
Gió thôi đừng đến gieo nhung nhớ
Xui khiến tình trăng nặng tái tê

Một lần gặp gỡ đã sầu vương
Chẳng nợ duyên nên chẳng chung đường
Người về chốn ấy còn lưu lại
Cả khối tình si thú đau thương.

Thẩn thờ đọc lại bóng hình ai
Ôm mộng mơ chi suốt canh chày
Bơ phờ một bóng trăng cô độc
Nghiêng ngã màn song đẫm giọt cay.

Quên Đi

Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015

Thiên Đường Mùa Thu



Rất yêu mùa thu nhưng dường chưa đủ
Thiếu người bên cạnh mất quyến rũ riêng
Lá vàng lên! Thắp sáng khoảng trời êm
Là giây phút thu chuyền thêm nhựa sống

Gom lá rơi đan nền yêu nhung mộng
Gọi mây hồng lừng nhạc giữa trời mơ
Người sẽ tới mang hương ngào ngạt
Dẫn hồn đi lạc tận cõi đâu đâu

Yêu mùa cánh nâu nhưng dường chưa đủ
Dài mong chờ biết nếm thú thương đau
Là đìu hiu ngập hết những con đường
Người sẽ đến hay vẫn hoài công đợi

Ngàn lá hỡi phải thu mùa bối rối
Ửng sắc màu thay mới những tàng cây
Trong quạnh vắng âm đầy lời tình tự
Từng bước thầm gọi nhỏ đến tìm nhau

Rất yêu thu biết dường nào có đủ
Nắng nồng nàn ấp ủ gốc trời riêng
Giá có người một chút để làm duyên
Người bên cạnh thiên đường thu rộng mở

Chờ!
Kim Phượng
Úc châu cuối thu

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Chúc Mừng Sinh Nhật Anh Quách Vĩnh Thiện 18/5

Kim Phượng & Kim Oanh

Vĩnh Long Quê Cũ Dấu Yêu




Cửu Long sông nước hiền hòa
Công viên thắng cảnh nhìn qua An Bình
Dập dìu thiếu nữ xinh xinh
Đến trường hai buổi mặt nhìn như hoa
Hoàng hôn ngắm cảnh chiều tà
Có cầu Mỹ Thuận bắc qua sông Tiền
Xuôi về bến Bắc Cổ Chiên
Nào cây ăn trái, miệt vườn Cái Mơn
Ai gây binh biến căm hờn
Quê hương bỏ lại, tìm đường ra đi
Xa quê độ tuổi xuân thì
Tình yêu Tổ Quốc, khắc ghi trong lòng
Bao giờ vận nước hanh thông
Cùng nhau quay gót, Vĩnh Long ta về



Bác Thân

Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2015

Bước Mờ - Bụi Mờ



Cô đơn nào hơn buổi chiều nay
Nhìn hoài chiếc lá cuộn trong tay
Ai gây nhung nhớ? Lòng vương vấn!
Vò nát trong tay phiến lá dài

Rảo bước thả hồn theo lá bay
Mùa thu ngập lối . . . lá ngủ say
Bâng khuâng lòng dặn“Thôi đừng nhớ ”
Trăm nhớ cũng hoài ...nào ai hay ?

Đã biết yêu người chỉ là mơ
Nghìn thương so ngắn một câu thơ
“ Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ ”*
Tim vỡ...tình mình chỉ là mơ

Tình đã trao đi chẳng đợi chờ
Đêm về quay quắt nỗi bơ vơ
Gió khuya lay động cho lòng ngỡ
Hiên ngoài ai đấy! Hay đang mơ?

Hãy cứ ngủ vùi trong ước mơ
Cuộn tình ngang trái kết vần thơ
Cho tình cao vợi luôn thổn thức
Cạnh bước bơ vơ một bước mờ

Kim Phượng
(02/12/2014)

* Hai Sắc Hoa Tigôn của TTKH
***
Bụi Mờ


(Từ bài thơ Bước Mờ của Kim Phượng)

Từ độ em đi đến… sáng nay
Bao mùa Thu chết lạnh…bàn tay
Nở nào bỏ lại bao vương vấn
Lạc lối tìm quên ...tiếng thở dài.


Thu muộn lưng trời mây trắng bay
Thổi tan giấc mộng...nhấp men say
Em đi có nhớ - thôi đừng nhớ
Ray rức người xưa em có hay?


Em tự nhủ lòng là giấc mơ?
Rồi tuôn máu lệ xuống vần thơ
“Bảo rằng hoa giống như tim vỡ”
Rồi trách ơ hờ một giấc mơ!


Em có hứa đâu để đợi chờ?
Nên anh thơ thẩn bước bơ vơ
Bên kia trời Úc em nào nở
Bỏ lại ân tình héo mộng mơ.


Thôi chịu! Từ đây chung giấc mơ
Hai người góp mực viết bài thơ
Gởi theo mây gió về muôn ngả
Lạnh khối tình chung phủ bụi mờ.


Dương Hồng Thủy
( 01/03/2015)


Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

Cám Ơn Anh



Lời em. Ừ, rất lạ
Thế đủ rồi, em biết đấy Phượng ơi,
Ta đã tưởng tháng ngày khô hạn mãi
Bỗng bất ngờ, có một hạt mưa rơi

Em đã nói, như sắc âm vô ảo
Bay trở về từ vạn kiếp xa xôi
Ta bỗng nhớ, ngày xưa, xa mờ lắm
Có một lời như nắng xế ngàn khơi

Ừ em ạ
bây giờ ta nhớ rõ
Em. Vô thường. Chợt có. Chợt tan
Ta quằn quại trong thiên thu vĩnh cửu
Ta tìm ta mãi chẳng gặp ta

Cám ơn em
Đã nhắc ta tìm gặp
Kiếp nạn mình, giọt nước mắt trong tim
Và em yêu, sau vạn kiếp đi tìm

Cám ơn em
Vì em cám ơn anh
Lời mông mị mà đã thành vĩnh cửu
Hạt mưa đời khiến cây lá nở hoa


Xứ Phượng Tím
Cho Phượng

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

Ngày Của Mẹ Không Quên Được Ba


      "Màu hoa trắng, ngày xưa anh đã trao ân tình lần cưới em. Em còn nhớ…”*. Tiếng hát Mỹ Thể như từ hồi ức của tôi trở về trong những cuối tuần thứ hai của tháng Năm. Lời ca và tiếng hát của người ca sĩ đã theo ba tôi trong những tháng năm dài, ngày mà ba mẹ gắn bó yêu thương.

      Hôm nay, Ngày Nhớ Ơn
 Mẹ, tôi lại không quên được ba. Hai hình ảnh của ba và mẹ, như một cuộc đời đã từ lâu hằn sâu trong tôi. Hôm nay trong tấp nập của phố phường, tại các cửa hàng một dòng người dài, đứng đợi chờ…người mua món quà cho mẹ hay kẻ chọn quà cho vợ thay con.
      Đó! Những hình ảnh thương yêu, cảm xúc, cảm nghĩ tột cùng cho Ngày Từ Mẫu. Tôi cũng đợi…, nhưng chỉ chọn một đóa Cúc trắng… “Màu hoa trắng, ngày xưa anh đã trao ân tình lần cưới em. Em còn nhớ…”*, như thay ba chọn hoa trắng, gửi tình người dành cho mẹ, dù rằng cả hai đã qua đời. Ba đã mất trên 10 năm. Bốn năm sau đó mẹ…như lời người đã nói: “Má mơ thấy ba cất nhà mới đón má về” và mẹ đã trở về căn nhà mới đó.
      Cái gì… như thể khó quên! Vậy mà kể từ ngày 4 tháng Tư năm nay 2009, hình ảnh ba mẹ cứ mờ …khuất dần trong tâm tưởng tôi. Đó! Một nỗi đau. Không phải tôi hết thương mẹ ba, nhưng cảm xúc về tình, không thể bắt con tim yêu hay bảo nó ghét. Thật lạ quá, hình ảnh ba mẹ cứ mờ dần!?
      Ngày Nhớ Ơn Mẹ!, biết bao văn nhân, thi sĩ, nhạc sĩ với ngòi bút, tiếng đàn đã làm nên Thơ, Văn, Tình ca muôn thuở về mẹ, về công lao nuôi dưỡng, ẵm bồng. Những ngày này còn có… “Tôi xin cài lên áo anh cánh hoa màu đỏ, cài lên áo chị cánh hoa màu trắng…”**. Còn tôi, tôi sẽ làm gì? Con cảm ơn mẹ đã cho con một món quà vô giá là trước bàn thờ gia tiên, ngày con thành gia thất, mẹ đã cho con… “có đủ mặt mẹ ba”. Mẹ ơi! Trong ngày hôm nay, nếu con nói lên lời cảm ơn này chắc mẹ chưa được vui trọn vẹn. Con sẽ kể cho mẹ nghe về ba, cái hôm…còn một ngày nữa là ba rời xa cuộc đời, ba đã hỏi con một câu, một câu của lần thứ hai là: “Ba chết ai sẽ lo cho má con?”, “Màu
 hoa trắng, ngày xưa anh đã trao ân tình…”* Đó là tình ba dành cho mẹ. Con cám ơn ba đã cho con “ hạnh phúc đời đời” mà ba giữ gìn cho mẹ. Còn ba, Ba ơi! Con sẽ kể cho ba nghe về mẹ, di ngôn trong những ngày cuối đời mẹ để lại là, nếu có chôn thì để ba má chôn chung một nấm mồ, đó là tấm lòng chung thủy sắt son của mẹ đối với ba. Ba có nghe không?
      “Cám ơn cuộc đời đã ban tặng cho chúng ta món quà cụ bà Võ thị Thoại. Cảm ơn cụ bà đã ban tặng cho chúng ta món quà của một tấm lòng độ lượng. Cảm ơn cụ bà đã để lại cho cuộc đời những người con, dâu, rể, cháu, chắt. Họ sẽ là nhân chứng đích thực của cuộc sống độ lượng Võ Thị Thoại, để người khác khi nhìn vào hoa trái đời sau sẽ biết cội nguồn đời trước.”***
      Lời này dành cho tôi, lời trong bài điếu văn được đọc vẫn còn đây, như mới hôm nào, trong ngày mẹ mất. Mẹ bình an ra đi lúc 8 giờ 30 tối ngày 24 tháng 9 năm 2002. Đến đúng 9 giờ sáng ngày 30 tháng 9 lễ động quan, tiếng hát của ca sĩ Thái Thanh đã thay con chuyên chở hết tình con gửi cho mẹ…“Lòng mẹ bao la như biển Thái bình rạt rào …”, với tiếng hát vượt thời gian đã đưa mẹ vào không gian, vào cõi vĩnh hằng.

Mẹ ngồi ru con trên sợi tóc buồn
Gục đầu rưng rưng cha ứa lệ tuôn 

      Mẹ đã vào cõi vĩnh hằng rồi hở mẹ? Ba đã ở cạnh mẹ hở ba? Còn con, một mình nơi này, con sẽ ghi khắc vào tim lời Người đọc điếu văn đưa tiễ
n mẹ: “…để người khác khi nhìn vào hoa trái đời sau sẽ biết côi nguồn đời trước.”*** Một ngày…và đến một ngày, con tim con sẽ là nhân chứng, cho biết lời này còn hay đã bị con đánh mất. 
Con tim con sẽ trả lời cho mẹ biết nhe mẹ!
Mẹ sẽ là người thay con nói với ba nhe ba!

Kim Phượng
Ngày Từ Mẫu 2009


* Nhạc phẩm Màu Hoa Trắng của Y Vũ
** Trích trong Bông Hồng Cài Áo của Thiền Sư Nhất Hạnh
*** Bài Điếu Văn của Linh Mục Đinh Thanh Bình

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2015

Mẹ, Một Kỳ Quan Thế Giới


Là mẹ một kỳ quan thế giới
Đưa vào đời tiếng khóc ban sơ
Trong vòng tay chiếc nôi mầu nhiệm
Ru tiếng lời con giấc ngủ yên

Là mẹ cây đời nghiêng bóng mát
Chở che nắng hạ lúc mưa sa
Đơm hoa hương thắm tươi hồn trẻ
Trổ quả hiền nuôi sẽ lớn khôn

Biên giới suối nguồn nào dễ sánh
Đạo tâm lành dưỡng dục đàn con
Bằng quên đi tuổi son môi má
Vất vả đời không tiếng thở than

Là mẹ một kỳ quan thế giới
Tình cao vời nguyện khắc trong tim
Đường con đi những thác cùng ghềnh
Luôn vững tin kề bên có mẹ

Là mẹ một kỳ quan thế giới!

Kim Phượng

Ngày Nhớ Ơn Mẹ 13.5.2012

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015

Tóc Ai


Đêm mưa phương xa vuốt tóc mai
Sợi ngắn, sợi dài... sợi thương ai?
Sợi ngắn người chôn sâu kỷ niệm
Sợi dài attached gởi theo mail


ULU 


Củi Đậu Nấu Đậu


      Đời Tam Quốc (220-264), Tào Thực tự Tử Kiến là con thứ ba của Tào Tháo, vốn có tài làm thơ hay, được tiếng là đệ nhất thi nhân đời Tần-Hán nhưng có tính phóng túng. Tào Tháo thương lắm nhưng không thể truyền ngôi cho một chàng giàu tâm hồn nghệ sĩ ấy được.
      Tháo chết, truyền ngôi cho con cả là Tào Phi. Thực bản tính ngông nghênh bất phục, có ý chống lại ông vua anh. Phi giận lắm, truyền người bắt Thực đến định làm tội. Nhưng vì yêu tài Thực nên Phi bảo:
      - Ta với mày tuy tình anh em nhưng nghĩa vua tôi, sao dám cậy tài miệt lễ? Ngày tiên quân còn, mày thường đem văn chương khoe giỏi lòe đời. Ta rất nghi, có lẽ mày nhờ người khác làm giúp. Vậy giờ đây ta ra hạn: đi bảy bước phải làm xong một bài thơ. Nếu làm được thì tha tội chết; bằng không xong, ta quyết chẳng dung.
Thực nói:
      - Xin ra đề cho.
Trên điện sẵn có treo bức tranh thủy mặc, vẽ hai con trâu chém nhau bên bức tường đất. Một con rơi xuống giếng chết. Tào Phi trỏ vào bức tranh, bảo:
      - Hãy lấy bức họa kia làm đề. Nhưng trong thơ cấm phạm vào những chữ "Ngưu", "Đẩu", "Tường", "Trụy", "Tỉnh", "Tử" (Trâu, chọi, tường, rơi, giếng, chết).
Thực đi khoan thai. Vừa hết bảy bước, liền cất tiếng ngâm:

Hai tấm thân đi đường,
Trên đầu bốn khúc xương.
Gặp nhau tựa sườn núi.
Bỗng đâu nổi chiến trường.
Đôi bên đua sức mạnh,
Một địch lăn xuống hang.
Đâu phải thua kém sức,
Chẳng qua sự lỡ làng.
Nguyên văn:
Lưỡng nhục tề đạo hành,
Đầu thượng đới ao cốt.
Tương ngô do sơn hạ,
Huất khởi tương đường đột.
Nhị địch bất câu cương,
Nhất nhục ngọa thổ quật.
Phi thị lực bất hư,
Thịnh khí bất tiết tất. 

Tào Phi cùng tất cả quần thần đều giựt mình, nức nở khen. Phi lại hỏi:
      - Bảy bước thành thơ, ta còn cho là nhàm. Mày có thể ứng khẩu đọc ngay một bài được chăng?
Thực đáp:
      - Xin ra đề cho.
Phi nói:
      - Ta với mày là anh em. Cứ lấy câu đó làm đầu đề. Nhưng cấm dùng hai chữ "Huynh", "Đệ".
Thực chẳng cần nghĩ ngợi một giây, ứng khẩu đọc ngay:

Củi đậu đun hột đậu
Đậu trong nồi khóc kêu:
Cùng sinh trong một gốc,
Bức nhau chi đến điều.
Nguyên văn:
Chữ đậu nhiên đậu cơ,
Đậu tại phẩu trung khấp.
Bản thị đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp.

      Phi nghe cảm động, sa nước mắt, liền tha cho, nhưng giáng Tào Thực làm An Hương Hầu.
Ở Việt Nam trong thời Tây Sơn (1771-1802), hai anh em Nguyễn Nhạc và Nguyễn Huệ xuýt đánh nhau để tranh quyền. Nguyễn Nhạc yếu thế, phải khóc nói với em:
      - Bì oa chữ nhục, đệ tâm hà nhẫn?
Nghĩa là: nồi da nấu thịt, lòng em sao nỡ? Nên Nguyễn Huệ cảm động rồi cả hai hòa nhau.
Ở tỉnh Bình Định, mỗi khi người ta đi săn được hươu nai gì thì lột da ra làm nồi mà nấu thịt. Do đó ca dao Bình Định có câu:
Da nai mà nấu thịt nai,
Việc đời như thế không ai động lòng.
Thịt nai mà chín bên trong,
Da nai cũng cháy còn mong nỗi gì!
Cảm động lời nói của Nguyễn Nhạc, người Bình Định đem lời đó diễn bằng câu ca dao:

Lỗi lầm anh vẫn là anh,
Nồi da xáo thịt sao đành hỡi em? 

      Đời nhà Nguyễn (1802-1945) vua Tự Đức giết anh là Hồng Bảo để củng cố địa vị ngai vàng của mình. Một hôm, trong một buổi chầu, nhà vua vô ý để răng cắn nhằm lưỡi mới khiến quần thần làm bài thơ chơi, nhưng trong thơ cấm dùng tiếng "Răng", "Lưỡi".
Đây là bài thơ của cụ Nguyễn Hàm Ninh:

Ngã sinh chi sơ nhữ vị sinh,
Nhữ sinh chi hậu ngã vi huynh.
Bất tư cộng hưởng trân cam vị;
Hà nhẫn tương vong cốt nhục tình.

Tạm dịch:

Thuở tớ sinh ra, mày chửa sinh,
Mày sinh sau tớ, tớ là anh.
Ngọt bùi chẳng nghĩ cùng nhau hưởng,
Xương thịt đành tâm nỡ dứt tình.

      Nhà vua khen hay, thưởng một chữ một nén vàng; nhưng vì cho bài có ý "móc", nên bắt phạt mỗi chữ đánh một roi.
"Củi đậu đun hột đậu", "Nồi da xáo thịt", "Răng cắn lưỡi" thành ngữ điển tích này đều có một ý nghĩa như nhau.

Kim Phượng Sưu tầm
Trích Điển Hay Tích Lạ



Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

Trái Mật Tình Sầu


Sáng nay mặt trời chín đỏ au
Trên nhành rừng nhỏ sương nhẹ màu
Tôi thắng xe vào một lối nhỏ
Chợt hay bỏ lại đời phía sau

Hơi thở thành sương quyện mắt sâu
Mặt trời rướm mật thơm ngọt ngào
Sỏi đá rộn ràng chờ mật thấm
Như chiếc hôn đầu ngày thật lâu

Đạp sỏi như giành một nụ hôn
Chơ vơ tôi đứng giữa con đường
Tựa ngáng bướm ong từ mọi phía
Riêng một vòng tay chuyện yêu đương

Như trái mặt trời em lên cao
Tôi còn ngơ ngẫn giữa rừng sầu

Mây trắng lụa hờ khêu gợi thoảng
Cảm giác tình tê lịm tế bào

Mặt trời ướm mật đã lên cao
Vòng tay hụt hẫng hơi hướm đâu
Như trái tình xưa thèm chưa tới
Với mãi một người mật thương đau


Hoài Tử




Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Quá Cảnh Trần Gian .

Hạnh Phúc Của Bạn Nơi Nào

      Có một nhóm 50 người đang tham dự một seminar, đột nhiên diễn giả ngừng lại và đề nghị nhóm tham gia một hoạt động, ông ta đưa cho mỗi người một quả bóng bay và yêu cầu từng người viết tên của mình lên quả bóng bay.

      Sau đó, những quả bóng bay được đưa tới một căn phòng khác. Những người tham dự bước vào căn phòng có những quả bóng và phải tìm ra quả bóng có tên của họ trong vòng 5 phút. Mọi người đều cố gắng tìm quả bóng có tên của mình, xô đẩy những người khác và đẩy các quả bóng khác sang một bên. Khung cảnh rất hỗn độn.

      Sau 5 phút không ai tìm được quả bóng có tên của họ. Nhóm người đó lại được yêu cầu làm một nhiệm vụ khác, nhặt lên bất kỳ một quả bóng và đưa cho người có tên trên quả bóng đó. Trong vòng một phút, tất cả mọi người đều có quả bóng viết tên của chính họ.
      Diễn giả bắt đầu nói :
- Đây chính là những gì đang xảy ra trong cuộc sống của chúng ta. Ai ai cũng điên cuồng lùng sục
hạnh phúc ở khắp mọi nơi mà không biết nó nằm ở đâu.Hạnh phúc của mỗi chúng ta chỉ có được dựa trên hạnh phúc của người khác. Hãy cho đi niềm hạnh phúc, và bạn sẽ nhận lại phần của mình.
Và đây mới là mục đích của cuộc sống:

Nơi người, thấy hạnh phúc ta
Nơi ta, có hạnh phúc qua mọi người.


With Metta



Quá Cảnh Trần Gian

Quá cảnh trần gian lạc bến tình
Tình vui phơi phới buổi bình minh
Thuyền lòng thả nổi không người lái
Đâu ngờ, trôi dạt chốn điêu linh..

Ghé cảnh giàu sang mượn tiếng cười
Vẳng sau cánh cửa lắm than ôi,
Nghe nơi hạnh phúc đôi dòng lệ
Người sống bên người vẫn lẻ loi!

Đến chốn kịch trường mua chút vui
Mơ chút danh thơm sống ở đời
Gặp bao '' con mắt hình viên đạn ''
Đố kỵ, hờn ghen.. khiến rã rời..

- Chiều ngang qua phố trút nỗi buồn
Ly đầy, ly cạn.. lại buồn hơn!
Ai biết trần gian là quán trọ
Ai lấp cho đầy nỗi.. trống trơn?

Quá cảnh nhân gian mượn áo người
Mặc vào ngộ nhận áo là tôi,
'' Áo vũ cơ hàn '' hay gấm lụa
Hẳn mốt mai về, trả lại thôi!

Quá cảnh trần gian mỏi gót chân
Khóc, cười, vinh, nhục điệu xoay vần.
Thôi về, giả biệt đời sân khấu
Mỉm cười bước nhẹ dưới hiên trăng..


Thích Tánh Tuệ

Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe
Vũ Thị Bạch Hằng Sưu Tầm

Kiều History 07 - Mộng Triệu, Mạch Tương



Thơ: Nguyễn Du
Nhạc: Quách Vĩnh Thiện
Tiếng hát: Thụy Long

Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2015

Đồng Âm


Phượng hoa phượng chim đồng âm phượng
Phượng nào nghe đến cũng nên thương
Phượng chim bay mất phượng hoa héo
Sắc thắm trời xanh phượng nhất phương


ULU

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

Đưa Người




Đưa người về tìm quên trong men say
Rủ sạch yêu thương chẳng nợ tháng ngày
Mai kia xa cách nơi phương trời ấy
Có bao giờ mi nhớ đọng giọt cay

Đêm cuối cùng tay trong tay nhau
Biết nói chi đây vơi hết nỗi sầu
Tròn ước mơ đầu tìm đâu giấc mộng
Sống cạnh bên chồng em có vui không

Trời đã sang đông cõi lòng tê tái
Vai thêm gầy tay bồng bế con thơ
Đôi mắt bơ vơ giữa dòng xuôi ngược
Em tôi ơi còn được mất những gì!?

Tuổi xuân thì dường như em đánh mất!

Kim Phượng