Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

Tờ Lịch Cuối


Tờ lịch cuối Ba Mươi bật khóc
Cảnh điêu linh trải khắp quê hương
Thân tàn danh liệt anh hùng tận
Nước mất nhà tan thời nhiễu nhương

Kim Phượng

Thơ Tranh: Một Ngày Cuối


Trích Thơ: Kim Phượng
Thơ Tranh: Kim Oanh

Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

Một Ngày Cuối


Cuối tháng Tư đầm đầm hoa sắc máu
Vừa một đêm cười ráo lệ chưa nguôi
Mảnh tim khô cằn ứa vết ngậm ngùi
Em tuổi dại nét tươi vừa chợt mất


Đời đưa em xa dần xoay tất bật
Tròng mắt sâu chồng chất nỗi thương đau
Lòng cạn khô khao khát đợi mưa rào
Hồn căm lặng vơi mau qua ngày tháng


Một ngày tháng Tư dâng trời u ám
Mây chuyển vòng cuộn bám lá tàn xanh
Hồn tức tưởi lìa cành hoa phượng vỹ
Khép tình hờ trang thi vị tiếng thơ


Đầu tháng Năm nương nhờ hoa sắc máu
Gom dòng thơ ẩn náu mắt môi cười
Thoát gửi gió mấy mươi vàng tuổi mộng
Mỗi hè về còn đó những lần trông!?


Kim Phượng


Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

Ký Sự Một Chuyến Đi - Chưa Xa Mà Đã Nhớ


      Chưa Xa Mà Đã Nhớ!
      Bên sóng đời nghe lòng rất lạ, chưa rời đây mà đã nhớ nơi đây!
Phi cơ đang nằm trên phi đạo, chờ cất cánh cao bay.
Trời Melbourne hôm nay đẹp như bức tranh thơ, như lòng người đang mơ, qua tầm nhìn từ ô cửa chiếc Vietnam Airlines VN 780. Làn gió hây hây, đưa đẩy những cụm mây đang lờ lững. Không định trước mà được, vị trí ngồi rất thoải mái cho việc quan sát khung cảnh chung quanh! Từ chiếc ghế mang số 43 K, tôi có thể thả tầm mắt nhìn ra bao lơn trong suốt cả hành trình, dài hơn 8 tiếng đồng hồ về lại Việt Nam. Tôi không hề chợp mắt, bởi vì muốn tìm biết xem, mây “nói” gì mà ngẩn ngơ lòng thi sĩ. Có phải đó là những lơ lững vô định trong cõi trời đất bao la!?


      Rời Melbourne vào một ngày nắng ấm, 20 tháng 11 năm 2011. Chuyến bay cất cánh lúc 11: 25. Lần này, tôi đi một mình, nên có chút hồi họp, âu lo. Thiệt là khờ! Chừng bao tuổi đầu rồi? Tôi tự hỏi mình như thế. Có lẽ không che giấu được sự lo âu, cô em và con trai tôi, cùng đến cân hành lý, đưa tận nơi và còn nhắc nhở tôi…
      - Mẹ nhớ vào cổng số 7 nghe mẹ.
      - Ờ ờ…con, mẹ nhớ.
Cháu cuối thấp đầu cho mẹ ôm hôn trước khi từ giả.
Ngồi trong lòng phi cơ, nỗi bơ vơ giữa chốn đông người, tôi cảm thấy mình bé nhỏ. Tuy nhiên, tôi còn an ủi được bởi tiếng người hướng dẫn an toàn trên loa phóng thanh, tiếng hành khách sột soạt cất giữ hành lý, tất cả tạo một âm thanh vui tai. Ngày đi không định trước nên chẳng có sự chuẩn bị, vả lại, bản tính tôi vốn dĩ thích …như Tây ba lô đi du lịch vậy. Biết thế, nhưng quà cáp làm hành lý với một vali nặng trĩu, thêm chiếc ba lô đeo vai và một xách tay làm dáng.
      Đúng giờ, phi cơ bắt đầu lăn bánh trên phi đạo. Toàn thân phi cơ rung chuyển. Sự rung chuyển theo sau dòng lệ rưng rưng, đổ dài trên đôi má. Tôi đã khóc! Chưa rời Melbourne mà sao da diết nhớ!?
      Những mảnh kim loại mỏng nơi cánh phi cơ từ từ động đậy như đôi cánh chim bắt đầu xòe rộng, chao nghiêng và vút cao bay… “Cánh bằng nhẹ rơi trên làn gió…Nhìn trời cao mà reo, mà mơ ước như diều. Để níu áo hằng nga, ngồi trên dãy ngân hà. Giờ sống giữ lưng trời…Theo tìm trong chuyến bay.”*
Mây chừng kéo lùi lại, có lúc tạo thành những cụm trắng như bông bay là đà. Đôi lúc, phi cơ như đội mây trên cao, lao vào một màu trắng đục như sương, bao trùm cả con chim sắt khổng lồ. Những khi chiếc phi cơ nằm ngang tầm với, tôi nhìn ra xa, thể như đường chân trời vắt ngang, phía trên trắng toát, bên dưới một màu xanh lơ. Và khi máy bay hạ thấp, tôi thấy đâu đâu cũng là... trời quê hương xanh và mang một cảm giác len lén cảm giác tình quê hương sâu đậm. Lý thú hơn khi tôi nhìn trời cao mà mơ, giữa lưng trời mà thơ thẩn!


      Đến khoảng 4 giờ chiều, giờ địa phương, đôi chân quen, tìm về chốn cũ. Những bước háo hức đang chạm đất quê mình. Cũng may, trong cùng chuyến bay có em người bạn, cậu nhận ra quen biết, đã giúp tôi tận tình, chờ lấy hành lý và liên lạc với thân nhân. Nhờ thế, mọi thủ tục trở nên thuận tiện và nhanh chóng hơn. Bước ra khỏi cỗng kiểm soát, đứng trong lòng quê hương, mà chừng như xa lạ. Trời Sài gòn, một chiều thật đẹp mà lòng người thì tơi bời với quang cảnh trước mắt. Tôi đang ngồi trên xe mà thân uốn éo theo, nghiêng qua, quẹo lại, né tránh xe cộ. Khiếp thật!

      Đêm đó, tôi ở lại Sài gòn, cùng đi ăn tối với đứa con trai thứ và các cháu. Thức ăn cũng là…
      - Cho hai dĩa bắp đi. Cháu tôi gọi món ăn.
      Tôi còn nhớ như in, cũng nơi này, bốn năm trước, 2007. Khi rước tôi từ phi trường Tân Sơn Nhứt, tôi được cậu em, đãi ăn tối trước khi về Vĩnh Long. Cậu em tôi gọi hai đĩa bắp như thế này. Dù không nói ra đâu, nhưng tôi thắc mắc…
      - Sao mình mới về mà thằng em lại cho ăn bắp!?
      Tôi càng thắc mắc hơn, khi thấy nhân viên nhà hàng dọn một mâm rau, rất nhiều loại, tôi chưa hề biết qua. Tôi đợi chờ trong im lặng…, bắp mà ăn với rau, tôi tự hỏi. Đến lúc thức ăn được mang ra. Tôi bật phì cười, thì ra bắp ở đây là bắp chuối của giò heo, ăn kèm với rau sống, chấm nước mắm và được cuốn bằng bánh tráng mang tên Trảng Bàng.
      Về đến nhà. Trong căn chung cư nhỏ, hẹp té, ngồi bó gối, chúng tôi kể chuyện cho nhau nghe. Dù đã khuya lắm rồi, tôi vẫn nghe tiếng sinh hoạt từ bên dưới đường vang vọng lên, gần như suốt đêm. Vậy mà, tôi vẫn thấy đêm như dài vô tận. Tay chân chừng thừa thải, khi về, tôi mang theo điện thoại cầm tay, có… mà không "sim", nên cầm bằng như không. Laptop thì không có, phải đợi thời gian và cơ hội, xem có máy nào của ai sơ hở...là “có mà xài”, nhưng đợi hoài vẫn chưa thấy.
      Đêm đợi chờ…với hoàn toàn tự do, không mobile, chẳng laptop.
Khổ thân thay lúc đợi chờ!


Đừng vội hỏi vì sao
Chưa đi mà đã nhớ
Bởi nơi quê tôi đó
Chưa sống hết nữa đời

Rời đất mẹ thân yêu
Trong một chiều loang nắng
Tim nằng nặng nhớ thương
Trên đường tìm bến lạ

Nghìn trùng xa cách xa
Nơi cỏ lạ thơm hoa
Đầy nắng ấm chan hòa
Cưu mang đời lưu lạc

Bằng bác ái công bình
Bằng tình yêu trao ban
Làn gió mới tự do
Cho kiếp người còn lại

Chưa đi mà hoài nhớ!



      Không nhớ sao được!? Không khóc sao được!? Chưa xa Melbourne mà đã nhớ! Nhớ trời đất rộng bao la. Nhớ lòng người nhân ái, hiền hòa. Nơi đó đã, đang và sẽ nuôi tôi hơn nữa đời còn lại.

      Hôm nay, 20.11.2012, vừa tròn một năm. Thời gian chóng quá! Những Người Bạn nơi quê nhà ơi, có còn nhớ ngày nầy, năm trước, có một người về thăm các bạn không?


      Tôi thì vẫn nhớ. Bởi vì, cũng ngày này tôi đã khóc.
      Chưa xa mà đã nhớ rồi!

Kim Phượng
20. 11.2012

* Lời nhạc Một Chuyến Bay Đêm của các Nhạc sĩ Lam Phương, Song Ngọc và Hoài Linh.

Đám Tang Không Quan Tài


Sáng hôm đó ngàn cây đầy nước mắt
Thành phố vừa gục chết giữa đôi tay
Bên những người vừa tuẩn tiết ai hay
Không hòm gỗ, chẳng quan tài đưa tiễn

Lệ cây lá không chôn người bại chiến
Đủ rữa tan một đôi chữ tự do
Và đủ nhoè hạnh phúc với ấm no
Để trơ lại chấn song tù bưng kín

Đôi tay ta, thành phố nằm câm nín
Viên đạn đồng ru giấc ngủ hùng anh
Người mang theo nợ nước chưa hoàn thành
Đôi vai nhỏ vác nỗi hờn quốc diệt

Tay vuốt mắt . Sài gòn tôi! Vĩnh biệt
Nước mắt nào rửa hết những oan khiên
Cây lá nào lệ đẫm dáng nghiêng nghiêng
Đời đang chết . Khác chi người sau, trước

Sáng hôm đó lễ tang một đất nước
Không quan tài cũng chẳng hố vùi thây
Chỉ mây lam, đây đó những hàng cây
Và lệ đã cong quằn trên lá cỏ

Hoài Tử


Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

Chiều Trên Sông


Bài Xướng:

Em ngồi dõi mắt ngóng mây bay
Chiều xuống trên sông vệt tím dài
Con nước dần lên, ì oạp vỗ
Mạn thuyền nhô nhấp, lắc lư say
Hiu hiu ngọn gió buồn lay lắt
Lờ lững lục bình nhớ quắt quay
Người đến một ngày, trao ước hẹn
Rồi đi, để lại nỗi u hoài...

Phương Hà
***
Các Bài Họa:


Cô Lái Sông Xuân


Êm ả chiều Xuân mây nhởn bay,
Thương Xuân cô lái tóc buông dài.
Sông Xuân soi bóng bồi hồi nhớ,
Chiều xuống lòng Xuân ngây ngất say.
Tình luống ai hoài Xuân sắp hết,
Chúa Xuân hờ hững gót vừa quay.
Bỏ thuyền bỏ lái quên Xuân cũ,
Mặc khách Xuân sang bến nhớ hoài !

Đỗ Chiêu Đức.

***
Vẫn Mãi Tình Si


Xam xám mây trời lững thững bay
Thuyền trôi theo nước đổ xuôi dài
Buông chèo gác mái trong cô tịch
Cạn chén tình rong giữa tỉnh say
Một chữ yêu thầm đờ đẫn giữ
Nửa đời câm nín dật dờ quay
Vì ai hồn đắm chìm u mộng
Mơ chẳng tròn mơ mãi nhớ hoài.

Quên Đi

***
Trên Bến Sông Xưa


Ngước mặt nhìn lên tiếng máy bay,
Em cầm vững lái chiếc ghe dài.
Dưới thuyền khách nói râm ran chuyện,
Trên bến người ta đợi nắng say.
Gió thổi phất phơ tà áo mỏng,
Mây trôi lơ lửng, ngắm diều quay.
Sang sông liếc mắt tình cô gái,
Ước hẹn chàng trai mối cảm hoài...

Mai Xuân Thanh
Ngày 19 tháng 04 năm 2015

Tháng Tư Buồn


Buồn trông gió thổi lá cây bay,
Trên Bến Thị Nghè áo tím dài.
Ghe máy nổ dòn đưa khách chạy,
Con thuyền sóng vỗ lắc như say.
Bờ sông chật ních người ta đợi,
Dòng nước đầy hoa tím lục quay
Anh đến tìm em trên sóng nước,
Rỉ tai vượt biển nhớ thương hoài...

Mai Xuân Thanh
Ngày 19 tháng 04 năm 2015
***
Sông Chiều Nơi Thôn Dã


Chiều nhìn mây trắng lững lờ bay
Giòng nước xuôi theo bãi đất dài
Vài khóm lục bình nhô nhấp sóng
Mấy thuyền nghiêng ngả tựa như say
Đường làng thấp thoáng bên thôn vắng
Đồng ruộng mênh mong xa tít quay
Dõi cánh chim trời tìm tổ ấm
Để ta lưu giữ mảnh tình nầy.

Song Quang

***
Chuyến Đò Xuôi


Trên chiếc đò xuôi, ngược gió bay
Hàng cây chạy chạy vết loang dài
Bờ lan sức nước tung tia vỗ
Tàu nghịch hướng nguồn lướt sóng say
Rác rưởi cuộn cuồn tuôn dập dập
Nhịp đời rộn rã cuốn quay quay
Dòng trôi thì cứ dòng trôi mãi
Cuộc sống vô tâm gợi cảm hoài!

Nguyễn Đắc Thắng
20150421
***
Sông Quê


Về đây sông nước , ngóng chim bay
Trên bến dừa cao, bóng đổ dài
Nhà lá lè tè hồn lắng đọng
Mây trời lãng đãng mắt mơ say
Ồn ào thuyền máy xuôi dòng chảy
Lặng lẽ đò chiều đợi khách quay
Vun vút thời gian đầu bạc trắng
Quê xưa ngày ấy nhớ thương hoài

Mailoc
Cali 4 - 20 - 15
***
Yêu Thầm


Dần khuất chim chiều vỗ cánh bay
Đêm đơn thăm thẳm tiếp đêm dài
Mộng lòng vừa chớm trong mơ ước
Định mệnh chôn vùi những đắm say
Giọt lệ âm thầm còn luyến nhớ
Thời gian vun vút chẳng ngừng quay
Gửi về ai đó tình vô vọng
Buồn chất trong tim mối cảm hoài

Kim Phượng

Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015

Thơ Tranh: Ba Chị Em

Sáu và Mười ui....
Nhìn bức ảnh do anh CKNguyễn chụp với chủ đề " Ba Chị Em", em cảm xúc mạnh vì y như ba chị em mình, giờ đây chỉ thả bộ dăm ba phút đã gần nhau.
Em mượn ảnh để đề thơ tặng Sáu và Mười nhe.

Ảnh Chụp: CKNguyễn
Thơ Cảm Tác: Kim Oanh


Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

Nắng Tháng Tư


Nắng tháng Tư đưa người dạt bến
Hồn chồng chềnh lượn sóng trùng khơi
Hoa rơi ve khóc lời than thở
Nghiệt ngã đời chìm giữa lòng đêm

Nắng tháng Tư thiên đường mộng dữ
Vành môi chờ hận vết cường toan

Tang thương chớm tàn hương ố nhạt
Tuổi dại khờ nhầu nát hồn nhiên

Nắng tháng Tư vai sờn áo trắng
Phượng sân trường quay quắt vấn vương
Trang lưu bút mồ hoang khép chữ
Day dứt buồn những nắng tháng Tư


Kim Phượng


Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Xa Xứ


nhớ nhà không cần châm điếu thuốc
mà cắn vào cánh lá quế thơm

vị ngây ngây đầu lưỡi - quê hương

Trần Hoài Thư

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

Phượng Hồng




Bâng khuâng nhặt cánh phượng hồng
Kết tình bướm thắm thả vòng tương tư
Tình trong thì đã ngoài như

Dăm câu thả bút trang thư học trò

Kim Phượng

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

Xác Quê Hương Hôm Đó



Tôi chết lặng bầu trời vừa sụp đổ
Ôi! Xác nằm . Ngày giỗ một quê hương
Đoàn ma binh trang phục của mán mường
Những nến sắt múa may niệm câu chú

Đây xác chết . Đoàn nhị tỳ đọc chú
Lời kinh thừa thần thánh: rợ, hung . Đưa
Nghiêng cẩn và sùng bái như vô thừa
Môi khấn liệm, xác quê tôi xám ngoét

Đây hòn ngọc dưới giày râu nát bét
Còn gì đâu tia chiếu của năm xưa
Còn gì đâu trang sức của bốn mùa
Còn gì nữa để tôi còn kiêu hãnh


Còn gì nữa khi vào mồ đá lạnh
Còn lại gì ? Đã chết một tộc dân
Còn được gì ? Chiếc xác. Một đám tang
Khi thần chú vút cao vào địa ngục

Trời hôm đó mây mù và vẩn đục
Xác một người . Vừa chết giữa phố sâu
Ôi! Thị thành như rừng núi hắt heo
Một nỗi chết thê lương và nghẹn tắt

Trời hôm đó đã mang đầy tóc bạc
Hay là trời cũng đã quấn khăn tang
Xác quê tôi, một thi thể da vàng
Nằm trơ xám dưới lời kinh quỷ sứ

Trời hôm đó buổi ma chay lịch sử
Trống kèn reo mừng rỡ được làm tang
Tôi cúi đầu một ngày giỗ bẽ bàng
Nhìn đất khóc lệ đầy trên nhánh cỏ


Hoài Tử

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2015

Hè Tang Thương


Mùa hè đỏ lửa Bảy Hai
Giã từ áo trắng thơ ngây lên đường
Hỡi người yêu nhỏ tôi thương
Hẹn ngày trở lại sân trường tìm em
Ba Mươi ngày tháng Tư đen
Phượng hồng vẫn nở bóng em khuất ngàn
Mùa hè rực sắc tương tàn
Siết vòng cay nghiệt đôi đàng chia xa


Kim Phượng


Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

Chút Lòng Của Người "Tri Kỷ" Trà Vinh " Ngày Xưa"

Thân gởi đến chị Kim Phượng
Như một chút lòng của người Trà Vinh - thay cho lời chào mừng gặp lại một cựu học sinh của Trung học Vĩnh Bình xưa.
Tú Yên



Phù Dung Lâu Tống Tân Tiệm - Vương Xương Linh (698 - 756)


Phù Dung Lâu Tống Tân Tiệm

Hàn vũ liên giang dạ nhập Ngô
Bình minh tống khách Sở sơn cô
Lạc Dương thân hữu như tương vấn
Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ

Vương Xương Linh (698 - 756)
***

Dịch Xuôi : Tiễn Tân Tiệm Trên Lầu Phù Dung

Đêm đến đất Ngô vào lúc mưa lạnh sông lũ
Sáng ngày núi Sở chơ vơ lại chứng kiến cảnh tiễn khách đi
Bạn xưa ỏ Lạc Dương nếu có ai thăm hỏi
Xin thưa vẫn nguyên vẹn một tấm lòng trong sáng như băng tuyết trong bình ngọc

Nhất Phiến Băng Tâm (Bài 1)


Đêm Ngô sông lũ mưa chào đón
Sáng Sở núi buồn nắng tiễn đưa
Phố cũ bạn xưa ai hỏi đến
Lòng tôi băng tuyết vẫn như xưa


Nhất Phiến Băng Tâm (Bài 2)


Đêm Ngô mưa lạnh đón
Sáng Sở núi buồn đưa
Bạn cũ còn thăm hỏi
Lòng quê vẫn tuyết xưa


Lời Thêm: Một đời gốc bật , đêm Ngô sáng Sở , nghĩ mình nhờ phúc đức cha ông , vẫn còn giữ được tấm lòng quê chơn chất để lại cho con cháu ,nghĩ cũng đã là may mắn lắm rồi . Cầu chúc an lành cho mọi người thân quí và, cho các con các cháu yêu dấu. PKT 04/05/2014 (Kỷ niệm ngày giỗ Ông Nội lần thứ 40)

Phạm Khắc Trí
5/4/2015
***

芙蓉樓送辛漸

寒雨連江夜入吳
平明送客楚山孤
洛陽親友如相問

一片冰心在玉壺

王昌齡

Dịch Thơ:

Phù Dung Lầu Tiễn Tân Tiệm


Sông Ngô đêm đến giăng mưa lạnh
Núi Sở sáng buồn tiễn bạn Tân
Như đến Lạc Dương ai có hỏi
Rằng đây quạnh quẽ chỉ đơn thân.


Quên Đi
***

 Lầu Phù Dung Tiễn Tân Tiệm

Mưa lạnh tràn sông đêm tới Ngô
Sớm đưa khách đến núi đơn côi
Đô thành bạn hữu có hỏi tới
Tuyết sạch lòng trong vẫn giữ thôi


Chân Diện Mục
.***
Đưa Tân Tiệm Ở Lầu Phù Dung


Đến Ngô lúc đêm mưa sông lạnh,
Núi Sở buồn tiễn bạn sớm mai,
Lạc Dương thân hữu đoái hoài,
Tấm lòng băng tuyết rượu cay một bình!


Đỗ Chiêu Đức
***
Tiễn Bạn Tân Tiệm Trên Lầu Phù dung

Mưa lạnh đầy sông, tối đến Ngô;
Sáng ra, tiễn khách Sở non cô.
Lạc Dương, bạn hữu như thăm hỏi :
Một mảnh lòng trinh dưới ngọc hồ.


Danh Hữu
***
Lầu Phù Dung Tiễn Tân Tiệm


Đêm tới Ngô mưa sông giá lạnh
Núi Sở buồn tiễn khách , bình minh
Lạc Dương bạn hỏi về mình
Lòng ta băng tuyết gương trinh ngọc hồ


Mailoc
***
Nhất Phiến Băng Tâm


Đêm Ngô chào đón cảnh mưa dầm
Sáng Sở tiễn đưa lệ khóc thầm
Bè bạn Lạc Dương ai có hỏi
Lòng ta giữ vẹn phiến băng tâm.

Nguyễn Đắc Thắng
20150411
***
Phù Dung Lầu Tiễn Tân Tiệm


Đến Ngô sông lũ đêm mưa lạnh
Rời Sở núi buồn sáng tiễn chân
Bạc cũ Lạc Dương ai mấy hỏi
Lòng đây băng tuyết vẹn tâm thân


Kim Phượng

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

Du Tử Ngâm 遊子吟 - Mạnh Giao

Du Tử Ngâm 遊子吟 - Mạnh Giao



遊子吟 Du Tử Ngâm


慈母手中線 Từ mẫu thủ trung tuyến
遊子身上衣 Du tử thân thượng y
臨行密密縫 Lâm hành mật mật phùng
意恐遲遲歸 Ý khủng trì trì quy
誰言寸草心 Thuỳ ngôn thốn thảo tâm
報得三春暉 Báo đắc tam xuân huy
孟郊 Mạnh Giao

Dịch Nghĩa: Câu Ngâm Của Người Con Đi Xa

Sợi chỉ trong bàn tay người mẹ
Giờ đã nằm trên tấm áo người con đi xa.
Lúc người con lên đường, bà mẹ khâu sợi chỉ ấy thật khít khao
Ý sợ rằng con chốn xa mà về trễ áo sẽ đứt chỉ may
Ai nói tấm lòng của một tấc cỏ (ý nói tấm lòng nhỏ nhoi của người con)
Đền đáp được ánh nắng của ba xuân (làm sao bù đắp được tình thương của cha mẹ)

Dịch Thơ:

Lòng Mẹ


Mẹ cặm cụi kim chỉ
Ngồi vá áo cho con
Xa nhà phải khâu kỹ
Phòng mải vui quên về
Ai rằng lòng cỏ mọn
Nhởn nhơ nắng trời xuân


Phạm Khắc Trí
***
Khúc Ngâm Của Đứa Con Đi Xa


Trong tay má sợi chỉ
Giờ yên trên áo con
Đường kim khâu kỹ kỹ
Ngừa nẻo về muộn muộn
Biết tấm lòng cỏ mọn
Có xứng ánh xuân chăng


Quên Đi
***
Diễn Nôm


Kim chỉ trên tay từ mẫu,
Khâu nên áo lãng du nhân.
Khi đi chắc chiu từng mũi,
Sợ ngày về lắm lần khần.
Ai bảo nỗi lòng tấc cỏ,
Báo đền được nắng ba xuân?!


Lục Bát

Đường kim mũi chỉ mẹ hiền
Khâu nên chiếc áo trên mình lãng du,
Chắc chiu từng mũi từng khâu,
Sợ e con trẻ đi lâu chửa về
Ai rằng tấc cỏ bên lề,
Báo đền được ánh nắng về ba xuân
?!

Đỗ Chiêu Đức diễn nôm
***
Khúc Ngâm Của Đứa Con Xa 


Từng sợi chỉ trong tay hiền mẫu
Tấm áo con yêu dấu ngày đi
Đường kim thật chặt chi li
Sợ con bê trễ những khi quên về
Tấm lòng tấc có ủ ê
Cũng không đáp nổi một trời nắng xuân

 Mailoc
***
Lời Du Tử

Đường kim sợi chỉ trong tay mẹ
Chiếc áo lãng du đã khoác rồi
Lòng mẹ chắt chiu từ mũi nhỏ
Để con thanh thản phút quy hồi
Nỗi lòng tấc cỏ nào so nổi
Thảm nắng ba xuân rộng biển trời.


Nguyễn Đắc Thắng
20150328
***

1- Bên Con Lòng Mẹ

Se chỉ luồn kim tấm áo con,
Thương yêu rất mực đặng vuông tròn.
Đường xa vá víu bàn tay mẹ,
Nẻo khuất đường kim mủi chỉ còn.
Có trễ hay chăng, không áy náy,
Bao la tình mẹ chớ hao mòn.
Công lao, ngọn cỏ chưa nao núng,
Góp lại ba xuân há xứng nào...


2 - Theo Bước Con Đi

Trên tay kim chỉ sẵn sàng,
Mẹ khâu lại áo kỹ càng cho con.
Nẻo xa một tấm lòng son,
Quan san cách trở núi non sá gì.
E rằng trễ nãi đường đi,
Chiếc thân tấc cỏ hồi qui an lành.
Ba xuân dương ánh qua nhanh,
Báo đáp ơn nghĩa sinh thành đặng chăng !


Mai Xuân Thanh
***
Khúc Ca Người Du Tử


Mẹ hiền kim chỉ trên tay
Khâu con chiếc áo cho ngày lãng du
Chắt chiu mũi chỉ, đường khâu
E rằng con trẻ còn lâu mới về
Mấy khi ngọn cỏ xanh kia
Báo đền ơn nắng vỗ về ba năm ?!


Phương Hà phỏng dịch
***

Lời ngâm của người con đi xa


Hiền mẫu, chỉ trong tay
Thân áo, đứa con này.
Đi xa, may nhặt mũi;
E trễ, ở lâu ngày.
Lòng tấc cỏ, ai bảo :
Ánh ba xuân, báo đây.


Danh Hữu dịch

Trong Kiều, câu thơ 617 - 620:
Đau lòng tử biệt, sinh li;
Thân còn chẳng tiếc, tiếc gì đến duyên.
Hạt mưa, sá nghĩ phận hèn,
Liệu đem tấc cỏ, quyết đền ba xuân.

Nguyễn Du đã mượn ý thơ Mạnh Giao để nói việc nàng Kiều hạ quyết tâm dùng thân mình để báo hiếu cha mẹ : công dưỡng dục là nặng, cuộc tình khó thể so, vì nếu cha bị đi tù thì mẹ cũng khó sống nổi. Liệu đây là lo liệu, là nàng đã tính toán rồi đi đến quyết định.
Liệu, Quyết là những chữ đắc thế của câu thơ.

Danh Hữu
(Dimanche, 29/03/2015)
***
Câu Ngâm Của Người Con Đi Xa

Nâng niu sợi chỉ trong tay
Mẹ khâu tấm áo ơn dày xiết bao
Đường kim mũi chỉ khít khao
Ngày về e muộn ý trao giữ bền
Lòng con tấc cỏ nào quên
Xứng sao công khó đáp đền ba xuân


Kim Phượng


Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Mùa Hạ Cũ


Mỗi lần cánh phượng nở
Hồn trăn trở dáng hoa
Bóng ai thấp thoáng xa

Lần về trong hồi ức
Nỗi buồn lên cao vút

Ngơ ngẩn vạt nắng chiều
Bỗng nhớ người tôi yêu
Một chiều mùa hạ cũ
Nhắn nhủ lời đôi câu

Nhờ ve sầu ngân tiếng
Mang tình đầu trong tim
Tìm người xưa trao lại

Kim Phượng

Mẹ Ơi - Quốc Khanh

Ngày quê hương lửa khói tơi bời, mẹ dìu con sang lánh quê người
Và mẹ tôi với bàn tay trắng, dầu ngược xuôi tảo tần mưa nắng
Mong con mình còn vui đến trường, chiếc thân gầy trãi nắng dầm mưa.




Nhạc Phẩm: Mẹ Ơi
Nhạc Sĩ: Vũ Thanh
Ca Sĩ: Quốc Khanh


Mùa Xuân Trong Vòng Tay Ba Mẹ

 Thế hệ thứ II và thứ III của cựu học sinh Tống Phước Hiệp và Nguyễn Trường Tộ Vĩnh Long

Con tập nói: Lì....xì...
 Con làm xấu nè...hi..hi...
Kim Phượng

Thứ Ba, 7 tháng 4, 2015

Tuổi Mộng


Áo trắng đơn sơ lòng trắng trong
Gia Long chật gót sớm mai hồng
Môi non ríu rít lời chim sáo
Rung cánh xổ lồng hót tiếng xa

Trong ngất ngây bao la vũ trụ
Vạt tà ấp ủ dáng đông phương
Sân trường hoa nắng tô màu má
Phượng vỹ phiêu bồng khéo ngẩn ngơ


Ánh mắt thơ ngây tuổi học trò
Dạt dào thầm kín giấu niềm lo

Bao nhiêu chữ nghĩa gom gom hết
Gửi gió treo trên cánh phượng sầu

Trông ngóng trường tan tiếng trống mau
Bầy chim vỡ tổ bước theo nhau
Hôm nay buổi học chừng lâu quá
Có phải hồn cô hái mộng đầu


Kim Phượng

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

Cô Bé Ngày Xưa



Này cô em răng khểnh
Nhà ở cạnh vườn bên
Mắt tròn xoe thơ dại
Hồn nhiên trong nắng mai


Này cô em răng khểnh
Trong lớp học kề bên
Ta cậu trai khờ dại
Chưa biết chuyện nay mai


Ôi cô nàng răng khểnh
Tóc thề thả hai bên
Ta nhìn em ngây dại
Thầm ước chuyện ngày mai


Ngày tháng dần trôi qua
Ta và Nàng đôi ngã
Biền biệt bao năm trời
Giờ gặp vẫn thiết tha.


Đường đời ta khập khễnh
Lận đận gác một bên
Chẳng quên điều khờ dại
"Mơ kết chuyện trúc mai"


Như áng mây lênh đênh
Hồn sao mãi bồng bềnh
Tim nàng chừng nguội lạnh
Lòng ta dễ hồ quên


Mắt em nhìn lơ đểnh
Tình yêu đâu đã bền
Lặng chìm về ký ức
Giờ riêng chỉ mình ên


Quên Đi

Sinh Nhật Bạn Ta - Nguyễn Đắc Thắng

Anh Thắng quý mến.
Kim Oanh lại "ăn ké" Anh và chị Kim Phượng nữa rồi...hi.hi..hi..
Gói gọn thơ tranh và chúc anh Thắng Sinh Nhật thật trọn vẹn niềm vui với gia đình và bạn hữu
Cùng chung mừng một Mùa Phục Sinh Thánh Thiện hưởng tràn đầy Hồng Ân Thiên Chúa

Bài Xướng:

Ta Mừng Sinh Nhật Ta (04/04)


Ta mừng sinh nhật của riêng ta
Đang vượt mốc đời tuổi sáu ba
Chẳng bánh mượn mồi đưa vị tưởng
Không đèn đếm rượu kết vòng hoa
Giang sơn mấy mảnh còn thua sút
Tâm sự một thời lỗi chính ca
Vẫn khát tự do thèm tự tại
Nhục vinh thương hận lắng lòng ta.

Nguyễn Đắc Thắng
20150404
***
Bài Cảm Tác:


Thơ: Kim Phượng
Thơ Tranh: Kim Oanh


Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2015

Lời Trái Tim


Lạy Chúa lòng tin không trọn vẹn
Lần lựa hoài hẹn đấng trên cao
Bao giờ con thuộc lời kinh nguyện
Đến giáo đường tròn hiến Chúa ơi

Cây thập giá đời con vác nặng
Thương đau này mấy chặng đường qua
Thiên đường chót vót hãy còn xa
Mầu nhiệm đức tin yêu cứu rỗi

Hồn đã chết thân côi giá lạnh
Dòng đời trôi phận yếu mong manh
Tình yêu Ngài đuốc sáng tâm linh
Tan biến muộn phiền bao khổ lụy

Cất chén đắng xin vâng thánh ý
Ân tình ghi khắc phúc Hồng ân
Trái tim phục sinh thấm loang dần
Máu đỏ hồi sinh mùa lễ vọng

Kim Phượng
Phục sinh 2012

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Trong Cùng Nỗi Nhớ


Hàng cây Phượng vỹ Huỳnh đàn
Một thời lụy bước chân chàng nơi đây
Nàng như tiên nhỏ bị đày
Thiếu đôi cánh mỏng là bay xuống trần
Đôi môi đượm nét thanh tân
Mày chau hờn dỗi chân trần khoan thai
Tàng cao râm mát ôn bài
Mắt nai ngơ ngác ngất say tình nồng
Bởi đôi má thắm phớt hồng
Bởi răng chiếc khểnh nằm không thẳng hàng
Vạt tà hoa điểm nắng vàng
Gió lay tình tự ôm choàng bờ vai
Ai đưa em đến chiều nay
Dáng kia nho nhỏ đọa đày tim anh
Tung tăng chân sáo chuyền cành
Làm sao biết được tình anh trao nàng
Mùa thi qua vội ngày sang
Ve sầu thoát xác hoa tàn mộng mơ
Em đi mang cả thờ ơ
Trên cành vướng lại ngây thơ buổi đầu
Sang sông sóng nước đục ngầu
Vết thương lệ cứa hằn sâu một đời


Kim Phượng