Thứ Ba, 31 tháng 1, 2017

Vịnh Năm Gà 2017: Chuyện Gà Năm Dậu


Bài Xướng: Thơ Vịnh Năm Gà 2017:
Chuyện Gà Năm Dậu

Thứ mười chi Dậu thuộc con Kê,
Gặp phải thiên Đinh trở lộn về.
Đinh Dậu gà nòi đang tạo dáng,
Bính Thân khỉ đột đã về quê.
"Văn kê khởi vũ" tua cần mẫn,*
"Độc lập kim kê" thỏa mọi bề.**
"Cỏng rắn cắn gà" gương lịch sử,
"Bút sa gà chết" tội vua Lê !***

Đỗ Chiêu Đức
Chú Thích:
@/ DẬU là Ngôi thứ MƯỜI của Địa Chi.
ĐINH là Ngôi thứ Tư của Thiên Can.

* Văn Kê Khởi Vũ 聞雞起舞: là Nghe tiếng Gà gáy thì dậy mà múa. Múa ở đây là Múa Gươm, vừa rèn luyện thân thể, vừa ôn tập võ nghệ. Thành ngữ nầy còn dùng để chỉ những người có chí muốn phục vụ cho quốc gia dân tộc, sẵn sàng cống hiến sức lực và tài năng của mình kịp thời và đúng lúc để đáp lời sông núi. VĂN KÊ sẽ KHỞI VŨ ngay !
** Độc Lập Kim Kê: là KIM KÊ ĐỘC LẬP 金雞獨立, một chiêu thức võ công độc đáo, đứng thẳng một chân với nhiều tư thế, hai tay cung ra hai bên với nhiều điệu bộ khác nhau. Đây cũng là một chiêu thức của môn Thái Cực Quyền, đồng thời cũng là một phương pháp dưỡng sinh độc đáo có một không hai để phòng ngừa các bệnh như Tiểu đường, Cao huyết áp, Mất trí nhớ ...

***Bút Sa Gà Chết: Khi chê trách thì không thiên vị người nào, kể cả các bậc vua chúa như Lê Chiêu Thống cũng bị quở là " Cõng rắn cắn gà nhà "!. Bút đã sa, thì Gà phải chết " mà thôi ! Như nhắc đến câu " Cỏng rắn cắn gà nhà " là bàng dân thiên hạ sẽ nghĩ ngay đến ông vua cuối cùng của triều Hậu Lê: Lê Chiêu Thống " Cỏng rắn cắn gà nhà, Rước voi dày mả Tổ !".

" Tội Vua Lê " là " Tội nghiệp cho vua Lê ", mà cũng là " Tội Lỗi của vua Lê "

Các Bài Họa:

Cà Kê Năm Dậu


Rảnh rang ngồi nói chuyện nhà kê
Một giáp Dậu đi lại trở về
Gà trống gáy vang chào buổi sáng
Gà con líp chíp dạo làng quê
Gà cồ sửng cổ nhìn sau trước
Gà đá oai phong ngó tứ bề
Gà vọc niêu tôm khi chủ vắng
Gà đồng mèo mả cứ la lê

Phương Hà
***
Vịnh Năm Gà 2017

Năm Dậu cầm tinh của chú Kê
Tròn con giáp nhỏ lại quay về
Hằng đem tiếng gáy len đường phố
Để đẩy xuân tràn khắp nẻo quê
Khỉ giễu lăng xăng trò chộn rộn
Gà lo sắp xếp việc bề bề
Mơ màng khúc nhạc đời lay chuyển
Xóa lệ trơ lì mãi lết lê!

Nguyễn Đắc Thắng
20161210
***
Cuối Năm Nói Chuyện Cà Kê

Ngồi buồn ta kể chuyện cà kê!
Chị Dậu xuân sang sắp sửa về
Đinh Dậu dương oai ra bộ dáng
Bính Thân diệu võ ngó chân quê
Gà cồ vỗ cánh trông oai vệ
Khỉ đột nhe răng tức mọi bề
Hy vọng năm nầy dân chủ đến
Chớ đừng khoát lác lại ngồi lê

Song Quang
12/9/16
***


Mừng năm Đinh Dậu họa vần kê
Kê tiếp vọc kia đến hẹn về
Kê thấy khỉ ho thời muốn chạy
Kê xem tườu múa lại mong “bề”
Kê ham đấm đá càng thêm xệ
Kê chỉ loanh quanh thôi rất quê
Kê bị te tua vì mất hứng
Kê nay luẩn quẩn cối xay lê…

Thái Huy

***


Vắng chủ vọc niêu rõ chú kê
Quen chuồng sớm tối cũng tìm về
Loay hoay cửa mả làm sao mở
Mắc tóc hoang mang khó mọi bề
Đẻ được trứng vàng mong đổi vận
Tham chi cõng rắn xéo dày quê
Cùng chung một mẹ xin đừng vậy
Bôi mặt đá hoài ắt lếch lê.

Quên Đi
* Quên Đi cũng xin mượn các câu Thành Ngữ để bao chót hoạ bài "Chuyện Gà Năm Dậu" của anh Đỗ Chiêu Đức
***
Gà Con Trai

Đây là chuyện có thật, kể lại, hầu mua vui trong những ngày đầu Năm Mới Đinh Dậu.
Cháu Nguyễn Khoa Nam, được sinh ra và lớn lên ở hải ngoại. Trong chuyến trở lại quê nhà tìm lại nguồn cội, thăm viếng hai bên Nội, Ngoại và làm thiện nguyện, giúp đỡ các em khuyết tật lẫn mồi côi.
Cháu kể cho mẹ nghe về buổi trưa ở Sài gòn, cháu không nghỉ được vì tiếng gà gáy... và qua điện thoại cháu cho biết " Mẹ ở đây buổi trưa con nghỉ không được vì gà gáy ồn quá, con gà gáy là con gà con trai đó mẹ".

Chi Dậu thứ mười quả đúng kê
Tiếu lâm hầu chuyện đón xuân về
Người trai hải ngoại tìm nguồn cội
Một Tết năm nào trở lại quê
Trưa nắng Sài Gòn vang vọng tiếng
"Gà con trai" gáy khắp tư bề
Tuyệt vời tiếng Việt chưa làu suốt
Chàng ấy là con thứ Phượng Lê

Kim Phượng





Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2017

Võ Văn Mỹ Chúc Mừng Năm Mới Đinh Dậu 2017

Sau 40 năm "gặp lại", Cậu Học Trò ngày nào đã " Xông Đất" nhà cô vào đúng giờ Giao Thừa ở Úc Châu. Và một vài hình ảnh, Mỹ đang chuẩn bị đón Xuân.

Nhân dịp xuân Đinh Dậu, em kính chúc cô cùng gia đình một năm mới vui vẻ, an lành, hạnh phúc và thật nhiều sức khỏe.





Hình Ảnh: Võ Văn Mỹ


Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2017

"Gà Con Trai"


Đây là chuyện có thật, kể lại, hầu mua vui trong những ngày đầu Năm Mới Đinh Dậu.
Cháu Nguyễn Khoa Nam, được sinh ra và lớn lên ở hải ngoại. Trong chuyến trở lại quê nhà tìm lại nguồn cội, thăm viếng hai bên Nội, Ngoại và làm thiện nguyện, giúp đỡ các em khuyết tật lẫn mồi côi.
Cháu kể cho mẹ nghe về buổi trưa ở Sài gòn, cháu không nghỉ được vì tiếng gà gáy... và qua điện thoại cháu cho biết " Mẹ ở đây buổi trưa con nghỉ không được vì gà gáy ồn quá, con gà gáy là con gà con trai đó mẹ".

Chi Dậu thứ mười quả đúng kê
Tiếu lâm hầu chuyện đón xuân về
Người trai hải ngoại tìm nguồn cội
Một Tết năm nào trở lại quê
Trưa nắng Sài Gòn vang vọng tiếng
"Gà con trai" gáy khắp tư bề
Tuyệt vời tiếng Việt chưa làu suốt
Chàng ấy là con thứ Phượng Lê

Kim Phượng

Trần Tiến Hòa Chúc Mừng Năm Mới Đinh Dậu 2017


Kính chúc Cô Phượng và Gia đình năm mới thật nhiều an lành, hạnh phúc.

Học Trò của Cô
Trần Tiến Hòa( Học Sinh Lớp11A Kỹ Thuật Vĩnh Long)

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

Linh Mục Nguyễn Viết Chung Chúc Lành trong Năm Mới Đinh Dậu 2017





Sáng nay, ngày cuối năm, Cha đi thăm hai gia đình và trao cho họ những món quà mà Cha nhận được từ những giáo dân khác. Trong tâm tình biết ơn những người đã nhiệt tình nâng đỡ Cha trong đời sống thánh hiến phục vụ người nghèo. Cha gửi những tấm ảnh này như của lễ Cha dâng lên Chúa.
Đồng thời Cha xin Chúa chúc lành đến quí ân nhân, tràn đầy ơn lành của Chúa trong Năm Mới Đinh Dậu 2017.

Ảnh: Linh Mục Nguyễn Viết Chung

Hội Liên Trường Kỹ Thuật Việt Nam Úc Châu - Victoria Chúc Mừng Năm Mới Đinh Dậu 2017



Anh Trương Văn Phú Chúc Mừng Năm Mới Đinh Dậu 2017


Nhân hoa mai nhà, mượn hoa chúc Kim Phượng cùng toàn gia hạnh phúc, an lành, luôn vui suốt năm.

Trương Văn Phú

Vũ Thị Bạch Hằng Chúc Mừng Năm Mới Đinh Dậu


Kính chào Cô.

Xuân về, em kính chúc cô và Gia Đình một Năm Mới Sức Khoẻ dồi dào, Phúc Lộc dư đầy, Tình Yêu Chúa Xuân luôn mãi bên Cô. 
Thương Cô nhiều. Học Trò Xưa Xửa Xưa Xưa của cô.

Bạch Hằng


Câu Đối: Câu Kinh Nguyện - Kim Phượng


Câu Đối:Kim Phượng
Trình Bày: Kim Oanh


Thơ Tranh: Thiệp Chúc Tết - Mai Xuân Thanh


Thơ: Mai Xuân Thanh
Trình Bày: Kim Oanh

Anh Chị Tuấn Yến Chúc Mừng Năm Mới Đinh Dậu 2017




Chiều Ba Mươi



Chiều Ba Mươi, người người, dù xa xôi, họ tất bật...trở về nhà , bên khói hương nghi ngút, " Rước Ông Bà". Vậy mà, còn rất... rất nhiều người khác, không thể, vì chẳng đủ tiền mua nổi vé xe, về đoàn tụ với người thân.

Buồn! Tội thay, sống trên đất mẹ, xuân về lại làm thân viễn khách.

Phiên chợ vắng trời se se lạnh
Bước chân người chen chúc dần thưa
Em vẫn đấy không buồn vội vã
Nắng sắp tàn dõi mắt xa đưa

Chuyến xe cuối cũng vừa rời bến
Mang người về trả lại người thương
Em vẫn đấy không buồn vội vã
Chiếc bóng trơ đơn độc bên đường

Chiều Ba Mươi khói hương nghi ngút
Thiên hạ chờ đón phút thiêng liêng
Em vẫn đấy không buồn vội vã
Ôm xuân lòng thầm khấn gia tiên

Trên đất mẹ làm thân viễn khách
Nhiều xuân trôi sống kiếp xa nhà
Và cứ thế đến bao giờ nữa
Thà làm chim vỗ mỏi cánh xa

Kim Phượng

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

Kim Oanh Chúc Mừng Năm Mới Đinh Dậu



Tết Nghèo


Ảnh: Linh Mục Augustino Nguyễn Viết Chung
( Trẻ em Kontum " Mừng Xuân Mới")

Bài Thơ Xướng:


Tết Nghèo

Chỉ tết thường năm có lạ gì
Không tiền bày vẽ để làm chi?
Đơn sơ bông trái thờ ba má
Nghiêm túc bài thơ cúng giỗ dì
Chay lạt chào xuân không tiệc nhậu
Đường xa chúc bạn chẳng xe đi
Vô chùa lạy Phật rồi ăn chực
Sẵn kiểm cà ri bún bánh mì.

Cao Linh Tử
***
Các Bài Thơ Họa:


Tết Nghèo


Tết hay không Tết có là gì!
Ăn hoặc không Ăn cũng chẳng chi.
Nguyên Đán hữu duyên thăm chú bác,
Cuối năm có cớ viếng cô dì.
Cổ truyền phong hóa nên gìn giữ,
Tục lệ ông bà chớ bỏ đi.
Giấy rách giữ lề, khen bạn hữu,
Dù nghèo đón Tết vẫn ... nhu mì!

Đỗ Chiêu Đức
***
Dịp Tết, Ăn Chay Chùa


Suốt năm quần quật, Tết làm gì!
Cực khổ cu li dám nói chi ...
Mỹ tục ngày xuân, thăm cậu mợ?
Cổ truyền dân tộc, viếng cô, dì...
Cửu huyền hương khói thờ hoa quả,
Thất tổ trầm nhang cúng kiến đi...
Chay lạt ở chùa ăn miễn phí,
Cơm canh thí thực bún xào, mì.

Mai Xuân Thanh
***
Tết Nghèo


Cái Tết tôi nghèo chả thiết gì!
Thì Xuân có đến,đến mà chi ??
Nhang đèn thiếu khói nơi thờ Mẹ
Bánh mứt vắng tanh đãi Dượng, Dì
Chậu Quất trong vườn hoa nở muộn
Cành Mai trước ngõ gốc già đi
Lì xì nội ngoại thăm viếng
Mừng tuổi đưa trao nhét mấy tì

Song Quang
***
Nhẹ Lo Tết


Năm nay tết đến khỏi mua gì
Quà tặng đủ rồi hổng thiếu chi
Nước ngọt rượu trà từ bạn hữu
Trái cây bánh mứt của cô dì
Bàn thờ bày biện coi như đủ
Cúng kiến ông bà chẳng phải đi
Nhờ có chị em cùng các bác
Bằng không đón tết chỉ tô mì.

Quên Đi
***
Tết


Tha hương xa xứ chẳng làm gì
Bày vẽ nhang đèn cốt để chi
Nhắc nhở đàn con thương cậu chú
Khuyên răn lũ cháu trọng cô dì
Đất lề quê thói luôn gìn giữ
Mê tín dị đoan cố bỏ đi
Dẫu đón giao thừa trong quạnh quẽ
Hay quanh quẩn lại với cơm mì

Kim Phượng


Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2017

Hàm Tiếu - Thỏa



Bài Xướng: 

Hàm Tiếu

Ẩn mình trốn lạnh suốt mùa đông
Hàm tiếu vươn vai hé nụ hồng
Hoa lá nõn nà trong nắng tới
ắc màu dìu dịu lúc chiều trông

Kim Phượng
***
Bài Họa:

Thỏa


Nắng ấm bừng lên tiễn gió đông
Tay nâng ấp ủ nụ xuân hồng
Êm đềm nhẹ bước vào cơn mộng
Thỏa ước mơ đời đã ngóng trông

dovaden2010
19/01/2017

Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2017

Sớ Táo Quân - Kim Phượng


Dạ... dạ...
Táo thần Kim Phượng
Đường xa chẳng quản
Trong Tiết Đại Hàn
Ngày lành khắc đến
Hăm Ba tháng Chạp
Leo lưng cá chép
Trực chỉ thiên đình
Bẩm báo tình hình
Trần gian thế sự
Thế sự... cái mà thế sự

Dạ... dạ...
Muôn tâu Ngọc Hoàng
Trước là thỉnh an
Sau dâng sớ tấu
Bính Thân sắp qua
Đinh Dậu bước tới
Lòng người phơi phới
Chào đón Chúa Xuân
Nhưng nơi thật gần
Úc châu vào Hạ
Phượng tím đầy hoa
Thế mà cha chả
Nắng cháy bỏng da
Thình lình sa mưa
Phố phường lênh láng
Lênh láng... cái mà lênh láng
Gây lắm ưu phiền
Cho người dân hiền
Riêng thần khổ sở
Bởi tròn năm qua
Nơi Vườn Thơ Thẩn
hi nhân ào ào
Ra vào mài mực
Hạ bút thơ đề
Thả mộng trao mơ
Thần theo hổng kịp
Bó tay chấm com
hỉ dòm đỡ tủi...
Cái mà đỡ tủi
hần xin kể tiếp
Chuyện quả đau đầu

Dạ dạ...
Chuyện quả đau đầu
Thần rầu thúi ruột
Thúi ruột... cái mà thúi ruột
Sự thế như vầy
Bầy trẻ quê nhà
Tận cả hải ngoại
Về tài ăn nói
Tiếng Việt của mình
Đôi lúc thất kinh
Bối rối chữ nghĩa
Nói đông hiểu tây
Nói vầy nghĩa khác
Ù ù cạc cạc
Ngác ngác ngơ ngơ
Thật đáng thương thay
Nhưng mà thế này
Trẻ đâu bất tài
Nếu cha dạy kỹ
Mẹ giảng rõ ràng
Cô dốc hết sức
Thầy cùng họp lực
Tất cả đồng lòng
Yêu tiếng nước tôi
Nguyện ước thần mong
Kính xin Ngọc Hoàng
Vui lòng hổ trợ
Có được như thế
Lũ trẻ được nhờ
Nối nghiệp Văn Thơ
Ông cha để lại
Cho trăm hoa nở
Trong Vườn Thơ Thẩn
Thêm những chồi non
Trên trang Long Hồ
Lời thật báo cáo
Gót hài thần đáo
rở lại trần gian
Năm mới kính chúc
Ngọc Hoàng an khang
Tung hô vạn tuế
Vạn tuế cái mà vạn tuế

Kim Phượng
Xuân Đinh Dậu 2017


Thứ Tư, 18 tháng 1, 2017

Giấc Nồng


Thơ chạm hồn thơ tiếng lặng thinh
Con tim nức nở giọng u tình
Ồ không là đấy chiêm bao đấy
Chợt tỉnh trong mê bỗng giật mình

Kim Phượng

Thứ Ba, 17 tháng 1, 2017

Vòng Tay




Vòng tay quấn chặt ân tình
Vòng tay mang đến niềm tin cho đời
Ân tình không nhạt chẳng vơi
Niềm tin sâu đậm mắt ngời yêu thương
Vòng tay dấu ái lạ thường
Vòng tay khơi động vấn vương bồi hồi
Vòng tay siết chặt thân tôi
Vòng tay sưởi ấm bờ môi nồng nàn

Kim Phượng

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2017

Hoa, Bướm Vườn Xưa


Bướm ơi! Bướm ở nơi đâu?
Đưa ta đến đó chia sầu xẻ vui
Trông theo cánh bướm ngậm ngùi
Hương tàn, phấn nhạt dập vùi kiếp hoa

Xa nhau luống những thiết tha
Nào đâu bướm có vờn hoa ngày nào
Hoa Xuân nở rộ đón chào
Ngỡ ngàng cánh bướm, lạc vào thiên thai

Ngỗn ngang trăm mối u hoài
Hoa trôi gió cuốn đọa đoài xác thân
Tình dầu xa, nghĩa vẫn gần
Lần về quê cũ vạn lần mến thương

Đông về đầy xác hoa rơi
Thương con bướm trắng tả tơi gió cuồng
Lưng trời vắng tiếng chim muôn
Biết ai tâm sự hầu tuôn nỗi sầu

Xuôi nên gặp lại tình đầu
Ân tình ấm lạnh bấy lâu dạn dày
Đêm đen rồi lại sáng ngày
Bao mùa nhung nhớ, xuân nay toại nguyền.

Bác Thân


Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2017

Gửi Một Nỗi Đau - Giữ Giùm Em - San Sẻ Một Niềm Đau - Giữ Một Niềm Đau



Bài Xướng: Gửi Một Nỗi Đau

Hãy cất giùm tôi một nỗi đau
Khi làn môi nhạt lệ tuôn trào
Vơi đi nỗi khổ đang dằng dặc
Sống lại mộng thường luôn khát khao
Cái thuở ban đầu còn bỡ ngỡ
Như thời thơ dại biết xôn xao
Giang đầu nếu chẳng giao giang vĩ
Người hiểu xin đừng hỏi tại sao

Kim Phượng
***
Các Bài Họa:

Giữ Giùm Em


(Xin tặng cô 6 Kim Phượng để chia sẻ)

Vì em,tôi giữ lại niềm đau 
Để mắt, môi tươi lệ hết trào 
 Nổi khổ thời gian hàn gắn lại 
 Mộng thường năm tháng sẽ ban khao 
 Trả em cái thuở ban đầu đó 
 Bở ngỡ tình đầu phút xuyến xao 
 Chung một dòng sông,đầu với vĩ 
 Nước hòa xuôi chảy...có đâu sao!!

Song Quang
1/11/17
***
San Sẻ Một Niềm Đau

Nàng ơi! San sẻ một niềm đau,
Khô héo lá gan nước mắt trào.
Họp mặt rộn ràng duyên gặp gở,
Xa nhau lặng lẽ nợ ăn khao!
Thương ai đứng lớp người ngoan Đạo,
Mến bạn đi thuyền sóng nước xao.
Thiếp đợi bờ sông chàng xuống bến,
Ai ngờ lạc lõng một mình sao!

Mai Xuân Thanh
Ngày 11 tháng 01 năm 2017
***
Giữ Một Niềm Đau

Xin dùm cất giữ một niềm đau
Tự thuở phong ba đỉnh cuộn trào
Gió lốc quay mòng cơn bảo thét
Mưa cuồng oán hận phút lòng xao
Ra đi giải ách dìm căm phẩn
Bỏ lại ưu thời nghẹn khát khao
Khúc bạo tàn vang thiên huyết lệ
Mong đừng phải hỏi tại vì sao!

Mai Thắng
170116

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2017

Lạnh!


Bài Xướng:
Lạnh !

Tuổi già lạnh tới thật không mong
Sụt sịt hắt hơi mũi chảy ròng
Ê ẩm trong xương đầu cổ mỏi
Tài chi uốn éo cũng như không .

Mailoc
***
Bài Họa:

Lạnh


Ôm gối chăn đơn lạnh khỏi mong,
Bệnh già sổ mũi nước rơi ròng.
Hắc hơi liên tục dường như cảm,
Thể dục múa tay hữu ích không...

Mai Thanh Xuân
***
Các Bài Cảm Tác:

Lạnh


Cái lạnh nào so với lạnh lòng
Thả hồn phiêu lãng hẳn thong dong
Lò trầm vương khói tờ thư cũ
Gom hết tàn tro thôi nhớ mong

Kim Phượng
***
Lạnh Với Heo May


Nghe hồn lạnh lẻo bởi heo may
Gió có buồn không thổi lá bay ??
Hiu hắt trên cành còn mấy chiếc
Khiến lòng thương cảm mối u hoài

Song Quang


Thứ Ba, 10 tháng 1, 2017

Du Sơn Tây Thôn - 遊 山 西 村 - Lục Du - 陸 游


Lục Du, nhà thơ rất nổi tiếng thời Nam Tống. Hoạn lộ thăng trầm, nên có nhiều bài thơ mang tâm trạng như Đỗ Phủ hay lãng mạn như Lý Bạch. Ông có bài Từ "Vịnh Mai" rất sâu sắc, tỏ chí khí quật cường. 

        遊 山 西 村                    Du Sơn Tây Thôn 

莫 笑 農 家 臘 酒 渾, Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn, 
豐 年 留 客 足 雞 豚。 Phong niên lưu khách túc kê đồn 
山 重 水 復 疑 無 路, Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ 
柳 暗 花 明 又 一 村。 Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn 
簫 鼓 追 隨 春 社 近, Tiêu cổ truy tuỳ xuân xã cận 
衣 冠 簡 樸 古 風 存。 Y quan giản phác cổ phong tồn 
從 今 若 許 閑 乘 月, Tòng kim nhược hứa nhàn thừa nguyệt 
拄 杖 無 時 夜 叩 門。 Trụ trượng vô thì dạ khấu môn. 

                        陸 游                               Lục Du 

Dịch Nghĩa:

Xin đừng cười chê thứ rượu tế lễ không được trong của nhà nông 
Năm nay khấm khá, giữ khách lại, mổ heo gà để đãi 
Núi liền núi sông liền sông ngỡ rằng không còn đường để đi 
Thấp thoáng trong bóng râm rặng liễu và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ có một thôn làng. 
Trống tiêu như giục giã vì ngày tế lễ đầu xuân đang gần kề 
Áo mũ giản dị theo tục lệ cũ còn giữ lại 
Nếu như ngày nay được rảnh rỗi như trăng 
Sẽ chống gậy gõ cửa chẳng kể đang lúc đêm tối. 

Dịch Thơ: Dạo Núi Thôn Tây 

Nhà nông rượu lễ chẳng cao sang 
Mùa tốt gà heo đãi bạn vàng 
Khuất núi sông liền không lối nẻo 
Sau bờ hoa liễu hiện thôn trang 
Trống tiêu nôn thúc ngày xuân sắp 
Áo mũ đơn sơ vốn lệ làng 
Nếu rảnh như trăng nào có ngại 
Trong đêm gậy gõ cửa đâu màng. 

Quên Đi 
*** 
Dạo Núi Thôn Tây 

Rượu quê tế lễ, đục đừng chê 
Mùa trúng, gà heo đãi thỏa thuê 
Sông núi giăng giăng, đường mất hút 
Thôn trang ẩn khuất , cỏ vây kề 
Trống vang giục giã khai mùa hội 
Áo mặc đơn sơ giữ thói lề 
Ví được như trăng ngày rảnh rỗi 
Gậy tre gõ cửa lúc đêm về. 

Phương Hà phỏng dịch 
***  
Thân gởi Huỳnh Hữu Đức, 

Cám ơn bạn đã gởi bài thơ " Du Sơn Tây Thôn " của Lục Phóng Ông ( Lục Du ) để nói rõ xuất xứ của 2 câu thơ mà dân gian hay truyền tụng, nhất là trong các truyện võ hiệp kỳ tình : 

Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ,          山窮水盡疑無路, 
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!   柳暗花明又一村! 

Đúng như bài thơ Bạn đã trích dẫn, 2 câu Thực đó nguyên là : 

山 重 水 復 疑 無 路, Sơn trùng thuỷ phục nghi vô lộ, 
柳 暗 花 明 又 一 村。 Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. 

Nhưng trong THIÊN GIA THI 千家詩 đã chép sai " Sơn Trùng Thủy Phục " thành " Sơn Cùng Thủy Tận " là câu nói quen miệng của dân gian. Hai cách nói nầy khác nhau rất xa, nếu ta phân tích theo văn chương, còn đối với giới bình dân thì cho là " Ý nghĩa của NÓ cũng tương đương với nhau " mà thôi ! 
* SƠN TRÙNG THUỶ PHỤC 山 重 水 復 : SƠN TRÙNG là Núi trùng trùng điệp điệp, hết núi nầy đến núi khác, nên ở xa nhìn thì thấy toàn là núi. THỦY PHỤC là Hết dòng nước nầy đến dòng nước khác, nên nhìn thấy toàn nước là nước. 
Vì NÚI và NƯỚC trùng phục ở trước mặt, cho nên mới NGHI VÔ LỘ 疑 無 路 : là " Ngỡ là đã hết đường đi rồi ". Nên mở ra câu sau rất thú vị là : 
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn ! 柳暗花明又一村! 
Còn nếu là ... 
* SƠN CÙNG THỦY TẬN 山窮水盡 : là Núi đã Cùng đường rồi, Nước cũng đã tận cùng rồi, là ở nơi Cuối Đất Cùng Trời rồi, thì đâu có NGHI VÔ LỘ nữa, mà là CHUNG VÔ LỘ 終無路 là Rốt cuộc đã " Hết Đường Đi Thật rồi !" thì làm sao còn có câu sau là : Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn 柳暗花明又一村 cho được! 

Phân tích và góp ý PHIẾM chơi cho vui thôi ! Mong Các bạn trong Vườn THƠ THẨN thông cảm. 
Về bài " Du Sơn Tây Thôn " có vài từ cần được chú thích cho rõ nghĩa hơn, như : 
* LẠP TỬU : Lạp là Tháng Mười Hai Ân Lịch, ta đọc trại thành Thánh CHẠP, nên Lạp Tửu là rượu của tháng Chạp, rượu được ủ để uống vào dịp TếT Âm Lịch. 
* PHONG NIÊN 豐 年 : là Năm Được Mùa. 
* XUÂN XÃ 春 社 : là Ngày Mậu Nhựt thứ 5 sau tiết Lập Xuân làm ngày XUÂN XÃ để cúng tế Thần Làng, như ta cúng Đình Làng vậy, để cầu cho sang năm lại được trúng mùa. Vì thế mà có thổi tiêu đánh trống ... 
* 從 今 若 許 閑 乘 月 Tòng kim nhược hứa nhàn thừa nguyệt : là Từ nay về sau nếu như có rảnh rổi thì hay thừa lúc trăng sáng ... 
* 拄 杖 無 時 夜 叩 門 Trụ trượng vô thì dạ khấu môn : là Hãy chống gậy mà đến gỏ cửa nhà ta bất cứ lúc nào trong đêm ( cũng hổng sao !). VÔ THÌ : là Bất cứ lúc nào. 
Đây là cảnh nông dân ăn Tết ở Tây Thôn là một làng miền núi của một năm được mùa, chất phác chân thật mà nhiệt tình của đời sống thôn dã sau một năm cày sâu cuốc bẫm. 

Diễn Nôm 

Dạo Núi Xóm Tây 

Thôn dã chớ cười rượu nhạt phèo, 
Cuối năm đãi khách sẵn gà heo. 
Núi liền sông nước ngờ vô lối, 
Liễu rũ đường hoa đến xóm nghèo. 
Tiêu trống rộn ràng Xuân Xã đến, 
Áo xiêm giản dị cổ phong theo. 
Từ nay nếu rảnh đêm trăng sáng, 
Gỏ cửa cùng vui gậy khẳng kheo. 

Đỗ Chiêu Đức 
*** 
Ngao Du Sông, Núi Ấp Tây 

Chớ cười rượu ủ của nông gia, 
Gà, lợn, được mùa, đãi khách qua. 
Trùng điệp núi, sông vây khuất nẻo, 
Ngàn hoa, liễu rũ lối vô nhà, 
Trống, tiêu rộn rã nghe xuân đến, 
Áo mũ đơn sơ thấy đậm đà... 
Rảnh rỗi đêm nay trăng tỏa sáng, 
Cùng vui gậy gõ cửa vang xa... 

Mai Xuân Thanh 
*** 
Dạo Núi Thôn Tây 

Đừng cười rượu lễ chọn nông tang 
Gà, lợn được mùa thết bạn sang 
Sông núi nối liền trông chẳng lối 
Đường hoa, rặng liễu dấu thôn trang 
Trống, tiêu thúc giục Xuân gần đến 
Áo mão giản đơn tục lệ làng 
Rãnh rổi như trăng thì cứ đến 
Dù đêm gõ gậy cũng không màng 

Song Quang 
*** 
Dạo Núi Thôn Tây

Rượu lễ nhà nông đục chẳng trong
Trúng mùa thết bạn tỏ đây lòng
Sông kề núi cận đường đâu thấy
Liễu cạnh hoa chen xóm rõ trông
Rộn rã tiếng tiêu xuân sắp tới
Đơn sơ áo mũ tục làu thông
Giá mà rảnh rỗi như trăng ấy
Gõ cửa trong đêm chả ngại công

Kim Phượng 


Thứ Hai, 9 tháng 1, 2017

Vô Cùng Thương Tiếc Quý Thầy Cô Và Bạn Bè Đã Khuất

      Quý Thầy Cô xưa, các Bạn Hữu cũ, những Cựu Học Sinh năm nào, đã một thời cùng quay quần dưới mái trường Kỹ Thuật Vĩnh Long. 
      Có Người tôi đã biết qua, có Người chỉ gặp gỡ và rất...rất nhiều Người, tôi chưa một lần đối diện. Nhưng, dù Người thân quen hay Kẻ xa lạ, khi nhìn vào những di ảnh này, lắng lòng theo tiếng nhạc trầm buồn đang xoáy con tim, tránh sao được cảm xúc thương cảm, bồi hồi, rơi lệ. Và cánh cửa dĩ vãng của hơn 40 năm trước, đang được anh Nguyễn Hoàng Trung từ từ mở ra. 
      Hãy cùng hồi tưởng về thời đã qua và tìm lại những kỷ niệm êm đềm, dù rằng tất cả những Người qua di ảnh này, đã nghìn trùng xa cách...
       Chân thành cám ơn anh Nguyễn Hoàng Trung.

Ai về đất Vĩnh sông Tiền
Ghé thăm Kỹ Thuật chung niềm tiếc thương


Thực Hiện: trung nguyen

Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2017

Giao Mùa


Lay hồn thơ chiếc lá thu phai
Dìu bước thi nhân động gót hài
Mưa giọt giao mùa rơi bất chợt
Trên cây tiếng lá buồn ai hay

Kim Phượng
***
(Cảm Tác Từ Giao Mùa của Kim Phượng)

Gió thu mang đến cô đơn
Niềm thương tha thiết lờn vờn đâu đây
Gọi tên, khuây khỏa buồn nầy
Người đi, nỗi nhớ đong đầy năm canh.

Nguyễn Cao Khải


Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2017

Kiếp Hải Hồ


Chàng lính thủy quen sống đời phiêu bạt
Nay rày đây mai đó kiếp hải hồ
Đường tàu đi dài lượn sóng nhấp nhô
Phỉ chí làm trai nước trời ngang dọc

Như cơn lốc lao mình vào cuộc chiến
Nhiệt huyết đầy bao ước vọng tương lai
Giữa trùng dương đêm thao thức lẫn ngày
Từng tấc đất nguyện giữ yên bờ cõi

Ngày rời bến nhìn sao trời lấp lánh
Biệt ly nào không tránh khỏi xót xa
Kẻ ở người đi trong những chiều tà
Nỗi nhớ nhung trải dài nghìn dặm biển

Kim Phượng


Thứ Năm, 5 tháng 1, 2017

Tuyết Xuống Đêm Qua ( Nhìn Xuống Cuộc Đời)


      Tôi cư ngụ ở California mười mấy năm, chưa bao giờ nhìn thấy tuyết. Khí hậu California ấm áp, nơi cư ngụ lí tưởng của người Việt tị nạn. Vào những ngày mùa Đông, khi tôi rét run, thì những người bạn ở tiểu bang xa về chơi, cứ khen ầm lên là trời mát. Nếu Californịa này có tuyết đi nữa, thì cũng ở những vùng rất cao, như Big Bear chẳng hạn, mà tôi thì lười đi chơi nên chẳng mấy khi lên vùng ấy.

      Phải đợi đến chuyển đi Paris vừa qua, mắt tôi mới thấy tuyết thật sự chứ không phải thấy trong xi nê hay trên truyền hình. Paris đang trong những ngày cuối Thu, trời xám và buồn, tuy vẫn đẹp. Nhiều con phố hai bên đường cây cối đã rụng hết lá, còn trơ trọi những cành khẳng khiu. Vườn Lục Xâm Bảo vắng người và vắng luôn cả chim chóc, khác hẳn những ngày nắng ấm, người ta đến đó đông như đi hội, trong lúc những đàn chim họp bạn trên cây hay những bồn hoa, hót ca ríu rít. Chương trình khí tượng trên đài truyền hình loan báo nhiệt độ đã xuống dưới không độ bách phân đến năm, bảy độ. Đi dạo phố, tôi mặc áo ấm hai ba lớp, trông người to gần gấp rưỡi bình thường, cổ quấn khăn quàng, kéo mũ trùm đầu che kín má yà hai tai, vậy và tôi vẫn run lập cập, đôi tai thì lạnh buốt, xem ra muốn rụng rớt xuống đường. Paris có vẻ muốn bắt nạt người ở xa lớ ngớ mới tới.

      Buổi sáng hôm ấy, tôi và một người bạn ra khỏi nhà. Chúng tôi sẽ lấy xe buýt ra nhà ga, từ nhà ga đáp xe điện đi một vùng ngoại ô Paris. Đã bảy giờ sáng mà trời còn tối như bưng. Người bạn đưa tôi đi trên những lối nhỏ quanh co dẫn ra trạm xe buýt ở ngoài lộ chính. Đang khi đi dưới những vòm cây, tôi thấy có những vật trăng trắng nhỏ li ti rơi trên đầu. Tưởng là hoa rụng về đêm, tôi ngạc nhiên vì không ngửi thấy mùi hương. Đi qua một ánh đèn đường, tôi mới biết đó không phải là hoa, mà là những bông tuyết. Tôi hỏi người bạn xem có đúng là tuyết không thì anh gật đầu và nói: "Phải, tuyết đã âm thầm rơi từ suốt đêm qua. ''

      Chúng tôi chờ xe điện dưới ánh đèn vàng vọt. Tuyết mỗi lúc một xuống nhiều. Qua ánh đèn, tôi thấy tuyết bay tơi tả. Tuyết xuống rất êm, không gây nên tiếng động như mưa. Chính vì tuyết rơi âm thầm và êm đềm như vậy, cả đêm qua tuyết xuống mà tôi vẫn ngon giấc, không hay biết chút gì. Tuyết chẳng hề gây kinh động cho bất cứ ai, nhưng kết quả tuyết đem tới thì thật rõ rệt: chỉ một đêm tuyết xuống, sáng ra các mái nhà, mui xe, ngọn cây, cánh đồng... đều phủ đầy tuyết trắng xóa. Cảnh vật trông khác lạ hoàn toàn. Trong âm thầm, tuyết đã thực hiện những việc lớn lao và đổi mới tất cả.

      Tôi ngồi trên xe điện, trầm ngâm nghĩ đến hai chữa ''âm thầm'' mà anh bạn vừa nói về tuyết, và tôi bắt đầu cảm thấy sức mạnh của sự âm thầm.

      Tôi nghĩ đến những mạch nước ngầm âm thầm chảy trong lòng đất. Có thể người ta không biết hoặc không nghĩ đến những mạch nước ấy, nhưng những mạch nước vẫn âm thầm chảy, để một ngày kia vọt lên thành con suối trong hay dâng lên thành lòng giếng ngọt. Cũng có thể mạch nước ngầm ấy chẳng bao giờ thành suối thành giếng, nhưng mạch nước vẫn nuôi sống mặt đất bằng sự tươi mát của mình. Những cánh đồng cỏ xanh tốt, những thảo mộc đâm chồi nảy lộc, những thân cây đâm cành, đơm bông kết trái dấng hiến cho con người hương thơm ngào ngạt và vị ngọt tuyệt vời... đó là những kết quả được tạo nên bằng sự âm thầm của những mạch nước ngầm. Ngọn sóng có thể quét đi khỏi mặt đất mọi thứ, nhưng mạch nước ngầm âm thầm nuôi dưỡng vạn vật.

      Tôi nghĩ đến những con sâu âm thầm cuốn mình trong lòng kén. Sâu ẩn mình đi, co rút lại, hầu như bất động trong một thời gian dài. Kết quả của sự âm thầm ấy là một ngày kia sâu cắn tổ kén, mọc cánh thành bướm. Những cánh nhiều màu rực rỡ, nâng thân sâu lên cao, thênh thang bay lượn giữa bầu trời rục nắng. Nếu sâu không tự nguyện chui vào lòng kén, không âm thầm và kiên trì ,''tu luyện'' trong kén, chẳng bao giờ sâu có thể tự biến đổi thành bướm. Sâu sẽ chết ở một góc tối nào đó với kiếp sâu.

      Tôi nghĩ đến những con người âm thầm theo đuổi một mục tiêu, một lí tưởng cao đẹp. Họ không khua chiêng đánh trống, cũng không cần ai biết đến việc làm của họ để mà khen ngợi. Trong âm thầm, họ phục vụ lí tưởng; trong âm thầm, họ tiến dần tới mục tiêu. Nếu không có sự âm thầm ấy, chưa chắc họ đã đạt được đích điểm. Biết bao điều có thể cản trở họ, kể cả ca con người của họ.

      Tôi nghĩ đến những tình bạn, nảy nở và thể hiện trong âm thầm, tươi đẹp và hữu ích. Trong tất cả những câu chuyện về tình bạn trên thế giới, kể cả tình bạn tri âm ''Bá Nha - Chung Tử Kì'', có lẽ không câu chuyện nào đẹp bằng câu chuyện ''Lưu Bình - Dương Lễ ". Nếu sau khi Lưu Bình thất bại ở trường thi, Dương Lễ làm vui lòng bạn bằng đón tiếp nồng hậu, đon đả giúp đỡ Lưu Bình, hậu đãi Lưu Bình bằng tiền bạc, vật chất, Lưu Bình đã không thành công sau đó. Nhưng trong âm thầm, Dương Lễ đã hi sinh để giúp Lưu Bình một cách hữu hiệu. Tình bạn ấy đẹp đẽ và hữu ích quá.

      Tôi cũng có những người bạn, trong âm thầm sửa đổi những nết xấu của tôi, nâng đỡ tôi trên đường bước theo lí tưởng, bênh đỡ tôi khi tôi gặp gian nguy, cầu nguyện cho tôi được ơn lành trong mọi lúc. Những người bạn ấy không cần để ý xem tôi có biết đến sự nâng đỡ của họ không. Chính sự âm thầm của những người bạn ấy đã giúp tôi một cách hữu hiệu.

      Tôi nghĩ nhiều hơn nữa đến những bài học âm thầm mà Chúa Ki tô và Giáo hội đã nêu gương và dạy bảo tôi.

      Chúa Ki tô dạy tôi bài học âm thầm khi Ngài giáng thế một cách đơn sơ, nghèo hèn trong máng cỏ Bê-lem. Nếu không có sự giáng sinh âm thầm ấy, ơn cứu chuộc đã không đến với con người, trong đó có tôi.

      Chúa Ki tô dạy tôi bài học âm thầm khi Ngài sống ẩn dật suốt ba mươi năm tại vùng quê hẻo lánh Nazareth. Trong âm thầm, kế hoạch cứu chuộc nhân loại bằng yêu thương đã hình thành, để rồi sau đó Ngài đem ra thực thi và rao giảng.

      Chúa Ki tô dạy tôi bài học âm thầm khi Ngài chấp nhận ẩn mình trong hình bánh, nép thân trong Nhà Tạm, ở lại với con người ''mọi ngày cho đến tận thế''. Không có sự âm thầm đó của Chúa Ki tô, làm sao con cái của Giáo Hội có được diễm phúc kết hợp cụ thể và mật thiết với Ngài?

      Giáo Hội cũng đã dạy tôi nhiều bài học âm thầm.

      Nếu không có những giáo hữu sóng âm thầm trong các hang toại đạo hết năm nọ sang năm kia, chắc chắn đã không có Giáo hội Ro ma ngày hôm nay. 

     Nếu không có các vị truyền giáo chấp nhận sống cuộc sống âm thầm giữa những nơi rừng già núi thẳm hay giữa những xã hội bán khai, Tin Mừng của Chúa làm sao có hi vọng ''loan truyền khắp mọi nơi trên mặt đất.''

     Nếu không có những tu sĩ, nữ tu âm thầm cầu nguyện Iiên lỉ trong các nhà dòng, hành trình truyền giáo của các vị thừa sai chưa chắc đã thành công.

    Nếu không có những nữ tu tươi tắn. xinh đẹp cả tâm hồn lẫn thể xác, tự nguyện sống âm thầm trong những trại phong cùi, ai sẽ là người săn sóc, an ủi, nâng đỡ những con người phong cùi đau khổ đó?

      Nếu không có những thánh lễ được dâng lên âm thầm hằng ngày, hằng giờ tại khắp mọi nơi trên thế giới, Giáo hội làm sáo đứng vững trước mọi cuộc bách hại của trần gian, và làm sao thực hiện sứ mệnh rao truyền Tin Mừng cứu độ của mình?

     Giáo hội đã âm thầm sống giữa lòng những chế độ công khai bách hại mình. Giáo hội cũng đã âm thầm sống giữa lòng những xã hội mà tư tưởng vô thần, phủ nhận Thượng Đế được công khai cổ võ.

     Trong âm thầm, Giáo hội đã gieo xuống lòng đất hạt giống Tin Mừng, để một ngày nào trổ sinh thành cây lúa trĩu nặng hạt vàng. Trong âm thầm, Giáo hội đã làm mọc lên cho nhân loại và thế giới những cây trái tươi tốt, đem lại vị ngon ngọt và sức bổ dưỡng cho con người.

      Bài học của Chúa Ki tô và Giáo hội giúp tôi thêm cảm phục những gương sống âm thầm.

     Tôi cảm phục những ''Martha của thời đại", âm thầm phục vụ cộng đồng. Tôi ý thức rằng khi bất cứ một môi trường, một tổ chức nào được thăng tiến, trong đó chắc chắn đang có những con người thiện chí đang âm thầm hi sinh.

     Tôi cảm phục những người cha, người mẹ âm thầm hi sinh cho con cái, chịu đựng mọi vất vả để mua lấy tương lai tươi sáng cho các con, không cần biết các con có đền ơn hay biết ơn mình không.

     Tôi cảm phục những con người, những tổ chức, trong âm thầm dọn một con đường tươi sáng hơn, vinh quang hơn cho dân tộc tôi. Tôi kính trọng những anh hùng vô danh, những vị không được nêu tên trên bảng vàng, bia đá, nhưng trong âm thầm đã dâng hiến những hi sinh lớn lao vì đại nghĩa dân tộc:

"Họ là những anh hùng không tên tuổi,
Sống âm thầm trong bóng tối mông mênh,
Không bao giờ được hưởng ánh quang vinh,
Nhưng can đảm và tận tình giúp nước.''

(Đằng Phương)

     Tôi cảm phục những người trong âm thầm, dùng gương sống của chính mình, chứ không bằng những lời tuyên bố, cải thiện khuôn mặt của môi trường mình đang sống.

     Trên chuyến xe điện lao đi trong cơn mưa tuyết ngày hôm ấy, tôi đã suy nghĩ nhiều đến những khía cạnh cao quí và hữu ích của sự âm thầm. Và rồi ngồi trên chuyến xe ấy, nghĩ đến một bến đỗ đang đợi chờ, tôi cũng nghĩ về một chuyến đi dài nhất trong cuộc đời tôi mà bến đỗ là cuộc đời vĩnh cửu. Kiểm điểm lại, tôi nhớ rằng trên chuyến đi này, nhiều khi tôi đã chạy một cách ồn ào, hay đã vừa đi vừa hò hét. Cũng có khi tôi đã chán nản đứng lại hay mệt mỏi ngồi bệt xuống vệ đường. Nhưng nghiệm lại, những bước chân làm kinh động người khác, những bước chân hối hả vội vã, những bước chân có kèm theo tiếng kèn tiếng trống, có lẽ không ích lợi và hữu hiệu bằng "những bước chân âm thầm " nhưng kiên trì và nhẫn nại.

     Dĩ nhiên, đi với những bước chân âm thầm không có nghĩa là tôi bước đi trong lẻ loi cô độc. Bởi thế, tôi mong rằng sẽ có những người bạn cùng tôi đồng hành với những bước chân âm thầm ấy.

Nhà Văn Quyên Di

Kim Phượng Sưu Tầm


Gửi Một Nỗi Đau


Hãy cất giùm tôi một nỗi đau
Khi làn môi nhạt lệ tuôn trào
Vơi đi nỗi khổ đang dằng dặc
Sống lại mộng thường luôn khát khao
Của thuở ban đầu còn bỡ ngỡ
Như thời thơ dại biết xôn xao
Giang đầu nếu chẳng giao giang vĩ
Người hiểu xin đừng hỏi tại sao

Kim Phượng

Thứ Tư, 4 tháng 1, 2017

Đông Về


Bài Thơ Xướng:

Đông Về


Lạnh về em có thấy cô đơn
Hay vẫn như xưa thích dỗi hờn
Kỷ niệm hai mình còn trĩu nặng
Một thời xuân sắc nhớ nào hơn
Đây trang nhật ký nhiều lưu luyến
Cùng bóng cố nhân mãi chập chờn
Năm tháng trôi đi tình đọng lại
Bấc về nghe giá buốt từng cơn.

Quên Đi
***
Các Bài Thơ Họa:


Gió Mùa Đông


Buồn trông lá rụng, một thân đơn,
Đất khách chơi vơi sống tủi hờn.
Còn nhớ chúng mình tâm ý hợp,
Chưa quên xứng lứa cặp đôi hơn.
Ngày xanh lưu bút lòng vương vấn,
Nhật ký hoa niên kỷ niệm chờn.
Bịn rịn chia tay buồn thấm lạnh,
Dùng dằng tạm biệt gió mùa cơn.

Mai Xuân Thanh
***
Khắc Khoải Trong Đêm Đông


Ngậm ngùi khép chặt mảnh chăn đơn
Mắt lệ rưng rưng ngập tủi hờn
Kỷ niệm xum vầy dần nhạt bớt
Nỗi buồn xa cách lại sâu hơn
Mong về quê cũ, tâm hoài ước
Nghĩ đến đường xa, dạ bỗng chờn
Khắc khoải từng đêm, lòng tự hỏi
Ai gây tất cả mọi nguồn cơn?

Phương Hà
***
(Đảo Vận bằng chính thơ của Chị Phương Hà.)
Khắc Khoải Trong Đêm Đông

Ai gây tất cả mọi nguồn cơn ?!
Nghĩ đến đường xa dạ bỗng chờn.
Khoắc khoải từng đêm lòng tự hỏi,
Nỗi buồn xa cách lại sâu hơn.
Mong về quê cũ tâm hoài ước,
Mắt lệ rưng rưng ngập tủi hờn!
Kỷ niệm sum vầy dần nhạt bớt,
Ngậm ngùi khép chặt mảnh chăn đơn!

Đỗ Chiêu Đức
***
Hoạ Vận:Cảm Khái Lúc Đông Về


Lạnh đến tha hương cảm chiếc đơn,
Vụt vù gió rít tựa căm hờn.
Xứ người nhớ đất lòng tê tái,
Quê cũ ách trời ai lạnh hơn ?!
Củi quế gạo châu lòng cánh cánh,
Màn trời chiếu đất dạ chờn chờn.
Thiên tai nhân họa nào ai tránh,
Bấc giá đêm ngày chịu mấy cơn !...

Đỗ Chiêu Đức
***
Ôi Mùa Đông


Trở giấc đông về trên gối đơn
Còn ai để dỗi để em hờn
Tận cùng mong ước xa xôi quá
Khao khát lạ lùng da diết hơn
Hồi ức âm thầm thương với tiếc
Chiêm bao thoáng hiện chập cùng chờn
Lạnh lùng năm tháng tình chưa dứt
Gió bấc cô phòng buốt mỗi cơn

Kim Phượng
***
Áo Lạnh Mùa Đông


Em gởi cho anh chiếc áo đơn
Mặc khi Đông đến chớ buồn hờn
Đường kim mũi chỉ tuy không khéo
Nhưng tấm chân tình ấm áp hơn
Đừng để lạnh lòng thân chới với
Bấc về chặc dạ khỏi chờn vờn
Tháng năm đâu xóa tình cô đọng
Ta trót dành nhau đã mấy cơn

Lý Lệ MAI