Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Xướng Họa: Bạn Cùng Ta Đêm Nay




Mây! Cùng ta dạo bước lang thang
Đến tận bờ kia nắng sắp tàn
Đón ánh trăng ngà soi lối cũ
Mong người về rủ áo phong sương

Nếu thương mây nán lại đêm nay
Thinh lặng chia đôi tiếng thở dài
Giọt lệ xót chung tuôn dòng đổ
Mây đi rồi…nỗi khổ sao đây

Lòng buồn xin chớ buồn lây theo
Vằng vặt trăng treo lơ lững đầu
Chạm bóng vai gầy thêm thấm lạnh
Từng âm xưa vọng tiếng buồn tênh

Hết đêm rồi đến phút chia xa
Cám ơn mây nán lại cùng ta

Kim Phượng
 * * *



(Hoạ Bài Thơ Bạn Cùng Ta Đêm Nay của Kim Phượng)

Phải chăng hồn mộng vẫn lang thang
Hay dật dờ như kiếp sống tàn
Muốn đến chốn nao tìm bến cũ
Lòng mong nơi rủ bỏ cô đơn

Những muốn cùng em trọn đêm nay
Hàn huyên nỗi nhớ suốt canh dài
Mừng mừng tủi tủi từng giọt đổ
Xót xót thương thương khổ mãi đây

Yêu này sao cứ mãi bám theo
Lơ lững tim treo cất giữ dùm
Tơ tưởng tình ta thêm giá lạnh
Chờ tin thắt thẻo dạ buồn tênh

Mơ chỉ là mơ thực mãi xa
Ước hẹn một ngày ta với ta.

Quên Đi

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

Thầy Tôi!

  

      Công Cha nghĩa Mẹ ơn Thầy!
      Khi nói về công lớn lao của hai Đấng sinh thành, lại quên nhắc nhớ đến ơn sâu nặng của Thầy giáo, hẳn thiếu sót vô cùng.

      Ngoài Cha Mẹ, Thầy, người giữ vị trí rất quan trọng trong đời đứa trẻ, nhất là những năm đầu, ở tuổi cắp sách. Vị Thầy đáng kính yêu của tôi là Người dạy tôi năm Lớp Nhì. Thầy Nguyễn Trung Tâm, kiêm Hiệu trưởng trường Tiểu Học Giồng Ké hay Trung Ngãi, thuộc tĩnh Vĩnh Long, từ những năm 1957.
      Lúc đúng tuổi vào học Lớp Năm trường này, tôi khóc hoài mỗi khi chẳng giúp được gì. Cuối cùng, Ba đưa tôi đến học với Thầy Suốt, một Ông giáo già kèm trẻ em. Thầy Suốt với chiếc roi trong tay, mỗi sáng sớm đến chợ Giồng Ké, dẫn đám trẻ đến lớp học và khi hết giờ, Thầy đưa học sinh trả về đúng chỗ tụ tập lúc ban sáng. Lớp học là một mái tranh. Học trò, đủ mọi lứa tuổi và trình độ học vấn khác nhau. Ngày đầu tiên, Ba dùng xe đạp đưa tôi đến gặp Thầy. Má tôi nhìn theo, vừa cười và bảo " Nhìn giống con ếch đeo bặp dừa quá". Đến học nơi này, tôi trở thành nữ hoàng một cõi về môn toán từ lúc nào không hay. Học sinh trong lớp, anh Thạnh, người lớn tuổi nhất và cao nhất lớp, luôn binh vực tôi ra mặt và để dành cho tôi những trái me keo vừa chín tới, vừa mới hái từ cây. Vì không cho ai sẽ "dạy" anh làm toán.
      Làm nữ hoàng một thời gian, đến lúc tôi phải trở về trường Giồng Ké. Với trình độ ấy, được học nhảy lớp và Thầy sắp tôi vào học Lớp Ba. Đến Lớp Nhì, tôi nghiễm nhiên là học trò của Thầy Tâm. Tâm, tên vận đúng ý  nghĩa với tâm tính và người của Thầy. Thầy cương nghị, nghiêm khắc, nhưng hiền từ, nhân hậu và giàu lòng. Những đức tính ấy thể hiện qua ánh mắt rực sáng, nụ cười tươi vui và cách hành xử. Sự thông minh, nét đỉnh ngộ qua vầng trán cao. Thầy nhanh nhẹn, linh hoạt lắm, khi dạy cũng như lúc sinh hoạt ngoài trời. Học sinh cả trường, phụ huynh cả xã, hầu như ai cũng mến và kính trọng Thầy. Học sinh nào "không ưa" Thầy đến đâu chăng nữa, vẫn "thích Thầy" trong giờ đọc Chính tả, vì y như rằng, hôm đó sẽ tránh được nhiều lỗi.
      Tôi không biết quê quán Thầy ở đâu, nhưng cần chi biết ở lứa tuổi mè nheo ấy. Tôi chỉ biết ngày ngày, với chiếc xe Vespa màu xam xám, Thầy dùng làm phương tiện di chuyển từ Vĩnh Bình đến trường và ngược lại. Có hôm không về nhà, Thầy nghỉ qua đêm ở Giồng Ké. Và có lẽ, người đại diện cho phụ huynh học sinh là Ba tôi, thích lắm, vì có dịp thi thố tài năng với Thầy qua trò chơi vũ cầu, tại chợ Giồng Ké.

      Thầy luôn cẩn thận và nghiêm khắc về giờ giấc, vì sự an toàn của học sinh lẫn giữ hoà khí với những gia cư lân cận trường. Học sinh đi học phải đúng giờ, không được đến trường quá sớm. Nhưng ở lứa tuổi tụm năm tụm ba, ham phá phách, lệnh Thầy như pha...Và lần đầu tiên trong đời học sinh, tôi bị Thầy cho ăn đòn vì đã phạm nội qui.
      Học với Thầy, ngoài việc trau dồi kiến thức, Thầy luôn đào sâu về đạo đức và tạo cơ hội cho học sinh biết bổn phận, trách nhiệm của mình, qua việc làm vệ sinh quanh trường. Bọn nữ sinh chúng tôi, thích nhất là làm cỏ dại trước sân trường.  Áp dụng câu "nhổ cỏ nhổ tận gốc", nên bọn con gái ngồi lì một chỗ, đưa mũi dao, đào đào, xới xới tìm củ cỏ, nhổ tận gốc, để có dịp to nhỏ, cùng cười khúc khích.
      Cuối năm học, theo lời đề nghị của Thầy và sự thuận lòng của Ba, tôi ở lại Lớp Nhì thêm một năm nữa. Lý do rất giản dị, Thầy muốn giúp tôi thi đậu vào Đệ Thất. Quả đúng như mong muốn, năm ấy chỉ có hai học sinh, trúng tuyển vào trường Trung Học Công Lập Vĩnh Bình, trong ấy có tôi.
      Con đò Thầy đưa tôi qua sông. Qua rồi, tôi có nhiều lý do để biện minh bận rộn..., đa đoan...Tôi đã quên dòng sông tuổi thơ và quên cả người Thầy đã lèo lái, giúp tôi thành công trong bước đầu vào ngưỡng cửa Trung Học năm nào. Mãi đến năm 2010, may mắn tôi tìm lại được người bạn thân nhất thời Tiểu học, là người đã cùng tôi thi đỗ vào Đệ Thất. Trong lúc hai đứa kể chuyện xưa tích cũ, chúng tôi nhắc về Thầy và từ đó sợi dây liên lạc với Thầy được nối lại. Trễ! Nhưng không quá trễ.


      Tháng 11 năm 2011, trong dịp trở lại quê nhà. Tôi đến thăm Thầy ngay, vì lòng phập phòng lo sợ "nếu một mai không còn cơ hội gặp lại Thầy"...chắc tức mình chết. Ngày 23 tháng 11, một  người bạn ở Vĩnh Bình, giúp tôi tìm gặp Thầy. Trên con đường sắp sửa đến nơi, một cảm giác khó tả và tôi chôn chân trước mái tranh, cạnh chùa Ông Mẹc. Căn nhà gạch ngày trước toạ lạc trên đường Số Một của Thầy đâu mất rồi? Tôi thầm hỏi. Bước vào nhà, Người đón tôi là một Cụ già, mình trần, dưới cái nắng như thiêu và bờ lưng... còng quá đổi. Vị Hiệu Trưởng uy nghi đỉnh dạt một thời... Thật ngoài sức tưởng tượng của tôi. Thầy xin lỗi đi vào bên trong một chút. Tôi đùa và nói vói theo...
- Thầy đừng lấy roi nghe Thầy!
      Thầy bước trở ra, tươm tất trong chiếc áo sơ mi và lịch sự đúng cách, khi tiếp khách. Dù rằng người khách ấy là cô học trò bé bỏng ngày nào của. Dù thời gian xa cách quá dài, dù hoàn cảnh khắc nghiệt hiện tại đang phơi bày ra trước mắt, Thầy vẫn còn nguyên cung cách của một nhà mô phạm trước đây. Một tình cảm thiêng liêng nào đó, không kềm chế. Tôi ôm chầm lấy Thầy với đôi dòng lệ trào tuôn. Thấy tôi khóc, Cô khóc theo.
      Trước đó, qua lời người bạn cho biết, bán vé số là nghề sinh nhai của Thầy. Tuổi đời đã gần 90, Thầy vẫn cọc cạch đi lại bằng chiếc xe đạp, gia sản có được từ năm 1975, thay cho chiếc Vespa của mấy mươi trước. Thầy buôn bán lời lỗ thế nào, tôi chẳng rõ. Nhưng qua lời người bạn, có lẽ niềm vui Thầy tìm được không qua số tiền thu vào, mà ở tấm lòng của những người học trò năm xưa để lại. Họ đến mua vé và để lại số tiền, nhiều hơn gấp mấy lần trị giá tấm vé số. Nhưng những năm gần đây, Thầy không được tự do ngồi bán vé số nữa rồi, chỉ quanh quẩn trong nhà. Mặc dù cuộc sống hiện tại, không che giấu được sự khó khăn, nhưng khi trò chuyện, Thầy chỉ nhắc đến những người học trò cũ. Thầy kể rằng , trước đây, thời Cộng Hoà, một số học sinh, trong những lần về phép, đều tạt qua thăm Thầy. Bây giờ có những học sinh khác đến, đến thăm Thầy, nhưng người thường xuyên gặp Thầy là Hồng Hoa. Cô ấy đang ở Phú Tiên.
      Mãi cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ đến ánh mắt xa xăm, buồn vời vợi của Thầy, khi sắp chia tay. Mắt Cô rươm rướm, dặn bao giờ trở lại, nhớ ghé chơi. Thầy trầm buồn bảo tôi nhớ điện thoại, nói chuyện với Thầy. Tôi khóc. Và Thầy Cô cùng tiễn tôi ra tận cửa.

      Lúc ngồi trên xe, ngoái nhìn lại lần cuối. Không ngờ đó là lần vĩnh viễn chia tay. Thầy ra đi lúc 10 giờ 55 ngày 25 tháng 7 năm 2014 nhằm 29 tháng 6 Giáp Ngọ, thọ 90 tuổi. Thầy đã qua đời. Cảm ơn trời đã giúp tôi không phải hối tiếc vì có cơ hội gặp lại Thầy.
Bây giờ Thầy không còn nữa, nhưng hình ảnh Thầy Cô đưa tiễn tôi tận cửa, là hình ảnh đôi hạc trắng còm cõi, bên mái lều tranh.
Thầy ơi!
Nhang lòng thắp một nén thương,

Kim Phượng
3.8.2014
Vài Hình ảnh Thầy Cô - Huỳnh Hữu Đức ghi lại





 Con đường dẫn đến nhà Thầy

 Căn nhà của Thầy Cô đang sinh sống


 Chiếc xe đạp của Thầy
 Từ giả Thầy Cô
 Thầy Cô tiễn học trò ra xe
 Nhìn lại bóng dáng Thầy Cô lần cuối
Hình dáng thầy Cô đã dần xa.....
Hình ảnh: Huỳnh Hữu Đức

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

Làm Quen




Trời cho mười ngón tay ngà
Thon thon xinh xắn nõn nà dễ thương
Mỏng manh như những giọt sương
Đôi bàn tay nhỏ mùi hương nồng nàn
Hiu hiu gió thổi nhẹ nhàng
Cô mơn từng sợi dịu dàng tóc mây
Mỗi chiều đứng ở bên đây
Tôi thường nhìn trộm đôi tay mượt mà

Trời cho mười ngón tay ngà
Mà sao cô lại lơ là với tôi
Nhìn chi những áng mây trôi
Để cho khoảng cách xa xôi tiêu điều
Tôi mơ qua đó mỗi chiều
Cùng cô trò chuyện đôi điều bên nhau
Dù cho nắng có tàn mau
Vẫn còn câu hẹn ngày sau đậm đà

Trời cho mười ngón tay ngà
Ngón dài ngón ngắn mượt mà làm sao
Mỗi chiều tôi cứ nôn nao
Nhìn cô hàng xóm xôn xao trong lòng
Ước gì dưới giọt nắng hồng
Có thêm ngọn gió thổi bồng tóc lên
Đôi bàn tay trắng lênh đênh
Cô mơn mái tóc ở bên kia nhà

Trời cho mười ngón tay ngà
Mong cô cho một món quà làm quen
Để lòng tôi khỏi rối ren
Mỗi chiều không phải mon men trộm nhìn
Cô ơi trước nghĩa sau tình
Láng giềng đừng để một mình tôi mơ
Mỗi chiều ra ngẩn vào ngơ
Nhìn cô hàng xóm ngây thơ cạnh nhà

Đỗ Hữu Tài
July 15-2014

Qua Rồi Tuổi Ngọc


     
          (Cảm tác từ Làm Quen của Đỗ Hữu Tài)

Tựa hồn năm cũ ngọc ngà
Búp măng thon nhỏ nuột nà trộm thương
Dãi dầu năm tháng gió sương
Thời gian thôi đã ngát hương nồng nàn
Còn đâu mười ngón nhịp nhàng
Mơn man suôi tóc dịu dàng xoã bay
Cố nhân người hỡi còn đây
Giữ ân tình cũ đôi tay nõn nà

Một thời tuổi ngọc tuổi ngà
Cảm người quân tử gọi là...cùng tôi
Dòng đời oan nghiệt lặng trôi
Duyên may thì chẳng xa xôi mọi điều
Lòng ai mặt nước thu chiều
Hồn đây liễu rũ nguyện điều có nhau
Hồ thu vàng nắng rơi mau
Lung linh dáng liễu kiếp sau la đà

Qua thời tuổi ngọc tuổi ngà
Đã yêu câm lặng thế mà...tại sao
Chuyện xưa nhấc lại nao nao
Muốn quên tình lại lao xao cõi lòng
Ông tơ vò sợi chỉ hồng
Vòng dây định mệnh bồng bềnh rối lên
Cây đời phận số lênh đênh
Tiếc không bám rễ cạnh bên hiên nhà

Mơ về tuổi ngọc tuổi ngà
Đôi dòng hoài cảm thay quà muốn quen
Ước gì lứa tuổi rủ ren
Rèm che mở lối say men ngắm nhìn
Đôi tim khắng khít rõ tình

Tri âm tri kỷ chúng mình dệt mơ
Làm sao trở lại ngu ngơ
Làm sao vờ rớt bài thơ bên nhà

Kim Phượng


Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

Qua Rồi Một Mùa Đông - Mơ Dáng Xưa




Đã qua rồi hết một mùa Đông
Cái lạnh đầu Đông chửa thấm lòng
Vạt bóng người xưa trong tim nhạt
Sông dòng trăm hướng đổ bến mong.

Cơn lạnh đầu Đông đêm bỗng dài
Thời gian trôi mãi chắc sẽ thay
Khi người năm cũ không về nữa
Cây đời cành trổ nụ chia phai.

Đã qua rồi trọn một mùa Đông
Môi mắt buồn lây cùng với lòng
Bóng người cô phụ trong chiều nhạt
Mòn mỏi trông về một hướng trông.

Một mùa Đông qua rất nhẹ nhàng
Tình vương đọng lại trái tim khan
Lần chia tay ấy quên hò hẹn
Đông qua rồi…rồi Đông lại sang.
Kim Phượng
* * *
Mơ Dáng Xưa



( Từ Qua Rồi Một Mùa Đông của Kim Phượng) 


Em đón đầu Đông anh chớm Hạ
Bên nầy bên nớ đội mưa tuôn
Tim phai bóng nhạt trời thay áo
Gió rũ rượi buồn thương nhớ hơn.

Đêm chắc dài thêm đầy tâm sự
Cô đơn bên ấy chắc không vui
Còn anh bến vắng chiều tư lự
Cuối dốc hoàng hôn mãi ngậm ngùi.

Khép kín tình riêng Đông giã biệt
Chạnh lòng đôi mắt biếc thơ ngây
Thương em chiếc bóng người cô phụ
Nỗi nhớ hồn nhiên phủ bóng mây.

Em bảo Đông qua tình đọng lại
Mùa Xuân - hoa cỏ dại sang mùa
Cành trơ - cây đã đơm chồi lá
Nhịp thở âm thầm mơ dáng xưa.

Anh hứa gom mây trời cuối Hạ
Gởi về màu nắng ấm lung linh
Cho em hồng má hoa quỳ nở
Để anh hóa đá ngất ngây tình… 


 Dương Hồng Thủy
( 24/08/2014 )

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Bóng Nước

 
Lơ lửng trên sông một con thuyền
Cắm sào lặng lẽ giữa đêm thâu
Cô gái miên man soi bóng nước
Hỏi gió gieo sầu đến bao lâu

Đời vẫn cô đơn như nguyệt sầu
Mới tròn vội khuyết mộng lênh đênh
Xuân xanh tàn tạ theo bóng nước
Ngọn sóng vô tình vẫn bấp bênh

Lòng mãi ngậm ngùi với nắng mưa
Trái tim thổn thức còn đong đưa
Mỗi khi chiếc mái khua bóng nước
Chạnh thấy xót xa kiếp má hồng

Thuyền không chở hết ánh trăng thanh
Tình chưa có bến đón xuân thì
Cô ngồi ngắm nguyệt trên bóng nước
Là biết sông già nhốt tuổi xanh

Biết đến bao giờ bước sang sông
Đời khỏi long đong với con thuyền
Mái chèo thôi đẩy trôi bóng nước
Còn lại trăng vàng bóng người mong

Đỗ Hữu Tài

( July 18-2014 

Bao Giờ Đưa Bóng Sang Sông


 

(Cảm tác từ Bóng Nước của Đỗ Hữu Tài)

Thuyền ai lờ lững trên sông vắng
Gợn hồn bóng nước suốt năm canh
Trôi nổi hoài thuyền theo sóng nước
Nào biết tình bóng đã... từ lâu

Lòng riêng canh cánh giết đời nhau
Tròn khuyết trăng xoay vẫn ngập sầu
Mộng đầu vùi dập bên sóng nước
Vô tình thuyền nhẹ lướt trôi mau

Bóng nước âm thầm ngày nắng mưa
Thuyền trôi bóng đợi ai tiễn đưa
Ngày tiếp nối ngày con sóng nước
Ngược xuôi dòng khua mái thuyền xa

Mơ bóng hằng nga thuyền chở trăng
Lòng sâu trăng ngập trải khoang đầy
Đùa nhau vui cợt trên sóng nước
Mòn mỏi thuyền ơi mãi bóng chờ

Bóng nước mơ gì chuyện sang sông
Hỏi chi câu ấy để đau lòng
Dửng dưng thuyền mãi đeo sóng nước
Bao giờ thuyền chở bóng sang sông

Kim Phượng

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

Trái Tim Sám Hối


Tấm hình hài kết tinh cha huyết mẹ
Xé ruột đau chờ tiếng khóc trẻ thơ
Giọt cưu mang máu thương yêu từ mẫu
Bầu thanh xuân tuôn dòng sữa ngọt ngào

Mẹ hiền xưa suốt một đời tần tảo
Gia tài đạo giáo để lại cho con
Con ơi! Người ăn còn ta ăn hết
Kẻ thù chẳng khác y hệt ân nhân

Đã biết bao lần con làm phật ý
Giả vờ không nghe mỹ ý lời khuyên
Chốn cửu tuyền mẹ ơi còn có thể
Hướng về trái tim sám hối ăn năn

Kim Phượng
12.5.2013

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

Xướng Họa:Trách Em



Em mơ về ngọn Rạch bàng
Hàng dừa lả ngọn hai hàng bến sông
Lung linh vạt nắng ngoài đồng
Chùm hoa điên điển mênh mông nước về

Mấy Thu lỗi hẹn trăng thề
Có con nhạn trắng mãi mê cuối trời
Bao giờ trở lại em ơi
Ta hong kỷ niệm chào mời người xưa

Trời hôm nay nắng rồi mưa
Ngửa tay ta hứng bốn mùa nhớ thương
Em đi mù mịt khói sương
Ta về lạc bước cuối đường bơ vơ

Em còn gởi lại vần thơ
Luyến lưu ngày cũ ơ hờ niềm riêng
Ta nghe một chút ưu phiền
Trách em hờ hững tìm quên lối về

Dương Hồng Thủy
 

***
Họa: Đừng Trách Gì Nhau


Còn đây trơ lại gốc bàng
Dừa cao lả ngọn cuối hàng ven sông
Lúa khô cỏ úa trên đồng
Chim chiều ngóng bạn nước mông mênh về

Nắng thu vàng đọng hương thề
Hồn sâu ngụp lặn sông mê góc trời
Lời tình vàng đá ai ơi
Vẳng nghe trong gió tiếng mời gọi xưa

Vừa đang nắng chợt đổ mưa
Đông sang hè tới mấy mùa đau thương
Thời gian tóc điểm tuyết sương
Dáng quen biền biệt nẻo đường chơ vơ

Nhớ nhung gom hết vào thơ
Mấy dòng hoài cảm tình hờ cõi riêng
Biết yêu là chuốt lụy phiền
Trời ơi cảnh cũ người quên ngõ về

Kim Phượng


 

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Nghĩ Cổ


Lý Bạch (701 - 762)

Sinh giả vi quá khách
Tử giả vi quy nhân
Thiên địa nhất nghịch lữ
Đồng bi vạn cổ trần
Nguyệt thố không đảo dược
Phù tang dĩ thành tân
Bạch cốt tịch vô ngôn
Thanh tùng khởi tri xuân
Tiền hậu cánh thán tức
Phù vinh hà túc trân

Dịch Xuôi :

Lần Theo Dấu Chân Xưa
PKT 08/03/2014

Sống ta làm khách qua đường
Chết ta là người trở về nhà
Trời đất là một quán trọ ,
Cát bụi ngàn đời xưa cùng ta chung một nỗi buồn
Con thỏ trăng trên cao vẫn miệt mài giã thuốc
Cây dâu non xưa nay đã hóa thành củi khô
Xương trắng ngàn năm im lìm không một lời
Thông xanh bốn mùa đâu cần biết đến xuân
Trước sau than thở mà chi nữa
Cõi đời vinh hoa phù phiếm này có gì đáng quí để than tiếc đâu

Chú Thích về Nghĩ Cổ
1- Theo Từ Điển Đào Duy Anh : học theo đạo đời xưa , bắt chước theo cổ nhân
2- Theo Tự Điển Hán - Việt Thiều Chửu : làm phỏng theo lối cổ


 Các Bài Thơ Dịch

Sống Gửi Thác Về
Sống, lang thang đây đó ,
Thác, là trở về nhà.
Đất trời, một quán trọ ,
Mênh mang một cõi ta.
Thỏ trăng vẫn giã thuốc ,
Dâu non hóa cây già.
Xương trắng ngàn năm ngủ ,
Thông xanh bốn mùa ca.
Trước sau là thế cả ,
Tiếc chi đời phù hoa.


Tri Khac Pham

***

Ngẫm Ý Xưa

 
Sống như khách bộ hành rong ruổi
Chết là lúc lủi thủi quay về
Đất Trời quán trọ bến mê
Muôn đời cát bụi não nề trần gian
Thỏ trong trăng miên man nghiền thuốc
Dâu đã thành củi đốt đã khô
Im lìm xương trắng nắm mồ
Thông xanh nào biết bao giờ chúa xuân
Trước sau mọi sự thở than
Công danh phú quí phù vân bên trời


Mailoc phỏng dịch

***
 
Theo Dấu Người Xưa


Sinh thời làm khách viễn du xa
Nhắm mắt xuôi tay trở lại nhà
Trời đất chẳng qua là quán trọ
Ngàn xưa cát bụi vẫn cùng ta...
Thỏ trăng mài miệt đâm chày thuốc
Dâu nõn lần khân hóa củi già
Xương trắng ngàn năm không tiếng nói
Thông xanh bốn tiết thiếu mùa hoa
Thở than chi nữa, đời như thế
Phù phiếm vinh hoa cũng chỉ là....


Phương Hà phỏng dịch

***
擬古其五 Nghĩ Cổ kỳ 5

生者為過客, Sinh giả vi quá khách,
死者為歸人。 Tử giả vi quy nhân.
天地一逆旅, Thiên địa nhất nghịch lữ
同悲萬古塵。 Đồng bi vạn cổ trần
月兔空搗藥, Nguyệt thố không đảo dược
扶桑已成薪。 Phù tang dĩ thành tân
白骨寂無言, Bạch cốt tịch vô ngôn
青松豈知春。 Thanh tùng khởi tri xuân
前後更嘆息, Tiền hậu cánh thán ức
浮榮安足珍。 Phù vinh hà túc trân

Thêm Ý :


- 扶桑 Phù Tang = Cây Thần, cây linh thiêng . Thời xưa tương truyền ở ngoài Đông Hải có thần mộc (cây thần) tên gọi là phù tang () Phù tang dĩ thành tân : cây thần trở thành củi.

Dịch Thơ :

Nghĩ Theo Xưa
Sống trên đời tựa khách
Chết là lúc ta về
Đất trời như quán trọ
Muôn thuở vẫn bến mê
Thỏ trăng giã thuốc quí
Cây thần thành củi mục
Xương trắng hết nói gì
Thông xanh chẳng thiết xuân
Sau trước mãi bâng khuâng
Quí chi danh lợi ảo


Quên Đi

***
Dịch Thơ:
 
Lời Xưa Ý Cũ 

 
Xác phàm thân tạm khách rong chơi
Trút tàn hơi cuối lúc trở về
Trời đất bao la làm quán trọ
Sự đời muôn thuở chỉ buồn thôi
Thỏ trong trăng mãi ngồi giã thuốc
Củi mục kia là chính cây thần
Xương trắng ngàn năm thinh lặng tiếng
Bốn mùa thông chẳng thiết chi xuân
Đời đã thế đâu cần than thở
Quý báu gì mơ đến lợi danh 


Kim Phượng

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

Tiếng Lẫn Lời


Tâm con mẹ vẽ chữ thật thà
Tiếng đầu đời dạy trẻ gọi cha
Mai sau đền đáp ơn sinh dưỡng
Khéo giữ ngoài trong sống thuận hòa

Rồi mẹ dạy  con tính khiêm nhường
Trang đầu đời tập viết chữ thương
Sinh ly hy vọng  lần tương ngộ
Tử biệt tránh sao lẽ vô thường

“ Sinh ký tử quy”! Tín giữ lời
Làm kinh nhật tụng chớ vội lơi
Cuộc sống đời này so dài ngắn
Đọ bởi danh thơm gửi lại đời

Cửa lòng rộng mở cánh khoan dung
Hoa tâm hương ngát cõi muôn trùng
Con là hoa trái cây đời trước
Thân cành quả ngọt tự gốc chung

Kim Phượng

Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

Thơ Tranh: Tình Ca Mùa Đông


Thơ & Hình Ảnh: Kim Phượng
(Kỷ niệm Tasmania 2014)


Chút Kinh Nghiệm Trồng Thanh Long Ở Melbourne

      Chào các bạn,
     Thật ra tôi trồng Thanh Long chẳng có bài bản gì duy có chút kinh nghiệm của con nhà vườn rồi làm đại thôi Tuy nhiên tôi thấy kết quả không tệ. 
      Trước khi bắt tay trồng Thanh Long phải có một vài chuẩn bị, đầu tiên chọn hom, có hai cách chọn hom là cây giống hoặc trồng bằng hạt giống.
      Chọn hạt thì thời gian ra trái sẽ lâu hơn. Đối với cây giống (hom) ở Việt Nam, khí hậu nóng có thể trồng từ 8 tháng đến 18 tháng cho trái đầu tiên. 
      Riêng tại Melbourne khí hậu lạnh tôi trồng đến 3 năm mới ra trái.  
      Chọn hom lấy cành có tuổi độ 1 năm, theo sách vở thì cắt từ 50 cm đến 70 cm.
      Riêng tôi cắt từ  30 - 50 cm là lý tưởng rồi (vì thật ra hiện tại giống còn ít cắt dài làm sao có đủ tặng bạn bè)
      Kế đến chuẩn bị đất sau khi trồng trụ tôi chọn cây red gum 
- Cao 2.4 m chôn khoảng 0.6 m cao còn 1.8 m . 
- Cuốc đất chung quanh trụ đường kính từ 1 - 1.5 m sâu khoảng 20 cm , 
- Đổ top soil loại trồng cỏ cho có nhiều cát (Thanh Long thích đất cát trái ngon hơn đất phù sa ).
-  Rải một lớp phân dynamic từ 0.5-1 kí hay Super lân, 
- Một ít phân lạnh urê và một bao phân chuồng gà hay bò, phân gà Thanh Long thích hơn. 
      Hom có thể trồng liền hay ươm trước cho ra rể. Nên ốp sát vào bề mặt của trụ từ 2-4 hom mỗi trụ . Khi cắm trồng không sâu quá 5 cm, nếu sâu quá cây giống dễ bị thúi. 
      Khi cây đã đâm chồi mình có thể pha phân lạnh tưới dưới gốc cả thân cây để cây phát triển nhanh. 
     Thỉnh thoảng pha phân cá tưới cũng rất tốt.Mỗi năm mình cho phân khoảng 3 lần, riêng phân chuồng 1 lần trong năm là đủ.
      Thanh long tuy chịu khô hạn được nhưng không phát triển tốt, vì thế nên giữ đất hơi ẩm nhưng không bị đọng nước.
      Khi Thanh Long có  trái, khô quá hay nước đọng dễ bị rụng. Trong thời kỳ Thanh Long mang trái nên bón thêm phân NPK, KCL cho trái thêm hương vị ngon ngọt. 
      Nên dùng dây cột hom vào trụ để giữ cho hom không bị lung lay và rể non mau bắt đất. Ở Việt Nam người ta dùng đèn kích thích cho trái theo ý muốn, nơi nầy mình trồng mua vui nên đâu cần tốn điện. Nhưng Thanh Long ra trái lủc chưa mưa bao giờ cũng ngon ngọt hơn lúc mùa mưa.
      Các bạn thân mến,
     Tôi chỉ có chút hiểu biết ít ỏi về Thanh Long mà thôi, đối với những người chuyên nghiệp như ếch ngồi đáy giếng
       Thân mến

Một vài hình ảnh mời các bạn xem:
Giàn Thanh long này có trái mùa thứ nhất sau khi
trồng được 3 năm. Thanh long ngoài cách trồng xuống đất cũng có thể trồng trong chậu bằng những
thùng rượu vang cắt đôi 
Thanh Long trồng trong chậu năng suất không thua gì trồng dưới
đất mà có ưu điểm :
- Đở choáng chỗ, dễ chăm sóc, cho trái nhiều.
Mời các bạn ngắm nhìn các chậu Thanh Long đã trưởng thành và những chậu vừa trồng 1 năm tuổi
Phong Điền
Melbourne, Australia

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

Ngàn Thu Áo Tím - Hoàng Trọng&VĩnhPhúc - Quỳnh Giao& Nguyễn Thành Vân

Tưởng Nhớ Nữ Ca Sĩ Quỳnh Giao (1946-2014)



Thơ Cảm Tác: Kim Phượng
Thơ Tranh & Youtube: Kim Oanh


Sáng Tác: Hoàng Trọng & Vĩnh Phúc
Song Ca: Quỳnh Giao & Nguyễn Thành Vân
Hòa Âm: Lê Ngọc Chấn & Cung Tiến

Còn Chăng Là Bóng Mẹ


Bờ đê nho nhỏ dưới nắng chiều
Đổ dài bóng mẹ dáng xiêu xiêu
Hương mùa mạ mới thơm chân bước
Đôi mắt buồn sa giọt quạnh hiu

Chân thấp chân cao trên lối mòn
Trở về chốn cũ thuở còn son
Bưng tay bật khóc đời lưu lạc
Bóng mẹ chìm dần dưới trăng non

Đêm đêm hoang lạnh dạ cảm hoài
Côn trùng mượn tiếng khóc thương vay
Đưa tay vuốt lại làn tóc trắng
Cảnh vật lẫn người đã đổi thay

Chỉ một mối đau! Trong cơn mơ
Khập khểnh bờ đê mẹ vẫn chờ
Trông con mỗi đứa từng mỗi một
Dại khờ như thuở tuổi còn thơ

Kim Phượng
Vu Lan 2009
Ảnh: Nơi an nghỉ của Dòng Họ Lê
Phú Hữu - Trung Ngãi, Vũng Liêm Vĩnh Long

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Vu Lan Tưởng Nhớ

           (Giồng Ké 1957)

Rồi một sớm mẹ không còn nữa
Ngưỡng cửa đời con đứng bơ vơ
Vẫn trẻ thơ cần hơi mẹ ấm
Thèm vòng tay bồng ẳm ru đưa

Võng trưa hè ầu ơ kẽo kẹt
Con trẻ vùi tròn giấc ngủ say 
Hành trang này học ăn học nói
Gói mở lời nhân nghĩa hiếu trung

Mẹ nay trong cõi muôn trùng ấy
Biết lấy gì đền đáp ân sâu
Thế giới bao la muôn màu sắc
Rộng dung tình mẹ đậm sắc son

Tròn trăng tháng Bảy vằng vặc sáng
Vu Lan báo hiếu đấng sinh thành

Kim Phượng

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

Lạc Bước Hồng Hoang




Hôm qua trở lại Rạch Bàng
Vắng em vắng cả mây ngàn đáy sông
Cỏ thơm tóc rối anh nằm
Nhớ xưa dưới ánh trăng rằm bên nhau

Nợ em một ốp trầu cay
Không em thiếu cả buồng cau xanh đầy
Từ khi em bỏ nơi nầy
Từng cơn gió thoảng buồn lây lất buồn

Nhớ đôi mắt ướt môi mềm
Thương đôi tay nhỏ từng đêm hẹn hò
Làm sao quên tiếng "anh ơi"
Dường như trong gió có lời của em

Trăng Thu vằng vặc trời đêm
Có con vạc nhỏ đã quên lối về
Mây lang thang mái tóc thề
Hỡi ôi ! anh gọi hiền thê… của người

Lơ thơ mây trắng lưng trời 

Mỏng manh như thể tình tôi với nàng
Dịu dàng em bước sang ngang
Cho tôi lạc bước hồng hoang cuộc đời!

Dương hồng Thủy
( 15/09/2013 )

Bài Cảm Tác: Xa Rồi Thuở Ấy




(Cảm tác từ Lạc Bước Hồng Hoang của Dương Hồng Thủy)

Nhắc chi con nước Rạch Bàng
Ôm kỷ niệm cũ ngút ngàn đáy sông
Một thời êm ái lớn ròng
Xa rồi dĩ vãng sầu đong càng đầy


Vườn ngoại cau trắng trầu cay
Vẫn mong ai đó mang khay trầu người
Mơ đời hoa mộng xuân tươi
Thời gian chẳng đợi buồn ơi...là buồn


Nước đi lại trở về nguồn
Người đi cách trở xa muôn dặm ngàn
Đêm đêm vò võ canh tàn
Đơn côi chiếc bóng thở than riêng mình


Rạch Bàng một thuở ôi tình
Dòng sông còn đó chuyển mình luân lưu
Lời xưa nhẹ thoáng như ru
Như hờn như trách như u uất lòng


Cố hương vời vợi xa trông
Bè mơ thả lại dòng sông hôm nào
Để nghe sóng nước rì rào
Để vơi một ít nỗi đau cuối đời


Kim Phượng 

Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014

Qua Rồi Một Mùa Đông


Đã qua rồi hết một mùa Đông
Cái lạnh đầu Đông chửa thấm lòng
Vạt bóng người xưa trong tim nhạt
Sông dòng trăm hướng đổ bến mong

Cơn lạnh đầu Đông đêm bỗng dài
Thời gian trôi mãi chắc sẽ thay
Khi người năm cũ không về nữa
Cây đời cành trổ nụ chia phai

Đã qua rồi trọn một mùa Đông
Môi mắt buồn lây cùng với lòng
Bóng người cô phụ trong chiều nhạt
Mòn mỏi trông về một hướng trông

Một mùa Đông qua rất nhẹ nhàng
Tình vương đọng lại trái tim khan
Lần chia tay ấy quên hò hẹn
Đông qua rồi…rồi Đông lại sang

Kim Phượng




Thứ Tư, 6 tháng 8, 2014

Hoa Lòng Kính Dâng


Hoa trắng cài lên nỗi nhớ thương
Nẻo âm dương cách biệt đôi đường
Qua làn sương mỏng như hơi thở
Hình bóng tôn thờ về vấn vương

Tâm tưởng lần theo hồi mỏ chuông
Khi khoan lúc nhặt thoát ưu phiền
Câu kinh khấn nguyện cầu nho nhỏ
Theo gió hồn thiêng hương uốn vòng

Hoa trắng lòng con hoa trắng trong
Kính dâng phụ mẫu cõi non bồng
Tâm con hằng giữ luôn trong sáng
Thân rạng đạo người xin khắc ghi

Kim Phượng
4.8.2011

Vương Vấn


Bài Xướng:

Gặp gỡ nhau chi để vấn vương
Lòng thêm ray rức suốt canh trường
Cứ ngỡ trong tim tình giẫy chết
Đâu ngờ trỗi dậy sóng trùng dương

Quên Đi

Đã Rồi


Bài Họa:

Con tằm luyến nhả sợi tơ vương
Lòng kén tơ ươm khúc đoạn trường
Lạc loài đất khách thân tầm gửi
Thương nhớ đôi bờ cách đại dương

Kim Phượng


Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

Thơ Tranh: Xin Nhận Ơn Người


Thơ: Dương Hồng Thủy
Thơ Tranh: Kim Oanh

Thơ Tranh: Tiếc Nuối Tình Người


Thơ: Thiên Thu
Thơ Tranh: Kim Oanh

Mưa Tình Tháng Bảy


Dìu dặt tiêu đưa áo não sầu
Nặng lòng đau trổi khúc bi thương
Ước nguyền tơ tóc bao ngang trái
Đôi lứa trời đày mỗi ngả chia

Tháng Bảy về mưa tình giọt ngâu
Ngọt bùi làn nước mắt rơi mau
Dòng sông ngăn cách xa vời vợi
Ô Thước cầu đau nối nhịp buồn

Giây phút tương phùng thôi nhớ mong
Bóng đêm đày đọa những ngày trông
Mưa tình ray rức giờ ly biệt
Tháng Bảy sông Ngân lạnh bến chờ

Kim  Phượng
13.8.2013