Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2025

Đông Ơi! - Thu Ơi!


Đông Ơi!

Ngọn gió đông uốn vòng đời phiêu lãng
Những tàng trơ tuyết lệ mắt rưng rưng
Trên thinh không vắng nhạn tiếng vang lừng
Nơi chốn cũ bao điêu tàn chứng tích

Kim Phượng
***
Cảm Tác:

Thu Ơi!

Gió Thu ơi! Heo may về man mác
Lá vàng rơi xao xác tựa lệ rưng
Trên không trung mây trắng quyện khôn ngừng
Người năm cũ nhớ từng yêu một thuở

Giờ Thu lại trở về em có nhớ?
Kỷ niệm nào đậm thuở mới vừa yêu!
Nụ hôn môi trao đến một buổi chiều
Lần đầu ấy đã thấy nhiều ngây ngất

Ta đến với nhau mối tình chân thật
Định mệnh nào làm chia cắt đôi ta?
Chiến tranh ư!? Tình vẫn chẳng phai nhòa
Mà tại bởi dòng đời đà thay đổi

Tháng Tư đen một chuỗi ngày tăm tối
Anh và em nào có lỗi gì đâu
Để tình ta mang nặng một khối sầu
Rồi chia cách không bao giờ gặp nữa!

songquang
2025.08.30

Chiều Hôm Cuối Đông


Chôn nỗi niềm riêng tận đáy lòng

Mặt trời bỏ trốn bước sang đông
Ai lau ngấn lệ buồn hiu hắt
Còn mất trong nhau đấy khoảng không

Nắng vẫn ngủ yên vẫn đợi chờ
Thèm tia nắng ấm đẫm cơn mơ
Để quên nhung nhớ thèm quên nhớ
Vằng vặt một đời tội ý thơ

Đường phố mùa đông đã cuối ngày
Những chiều hò hẹn ấm bờ vai
Thèm tia nắng ấm vòng tay ấm
Xô đẩy dòng đời hương sắc phai

Kim Phượng

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2025

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2025

Đông Ơi!


Ngọn gió đông uốn vòng đời phiêu lãng
Những tàng trơ tuyết lệ mắt rưng rưng
Trên thinh không vắng nhạn tiếng vang lừng
Nơi chốn cũ bao điêu tàn chứng tích


Thơ & Ảnh: Kim Phượng

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2025

Mùa Đông Ôi Mùa Đông - Hạ Đỏ


Mùa Đông Ôi Mùa Đông

Người đi vào cõi muôn trùng
Trời se se lạnh não nùng tiễn đưa
Trên cành dăm chiếc lá thưa
Lắc lay trong gió chiếc vừa rụng rơi
Ôi mùa đông dạ bồi hồi
Nhìn nhau gang tấc ngậm lời biệt ly
Lệ chưa ráo lệ hàng mi
Mộng không tròn mộng thầm thì đơn côi

Kim Phượng
***
Cảm Tác:

Hạ Đỏ

Người đi xa cách đại dương
Nhìn theo cánh nhạn về phương trời hồng
Mặt trời vừa ló rạng đông
Đứng trên sân thượng nỗi lòng nát tan
Tháng Tư đất nước điêu tàn
Rưng rưng mắt lệ ngập tràn hồn ta
Mộng đời chưa kịp nở hoa
Tình yêu sụp đổ vỡ oà cô đơn

ChinhNguyên/H.N.T. 
 Aug.20.25 

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2025

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2025

Giữa Mùa Phượng Tím

 

    (Ảnh: Kim Phượng)

Tháng Năm, mùa phượng tím đơm bông
Lại nhớ đường xưa cánh phượng hồng
Thấp thoáng trong mơ tà áo trắng
Xa dần như bóng ngựa qua song

Xa dần như bóng chim qua núi
Tựa cánh bèo trôi dạt giữa dòng
Ta vẫn khát khao ngày tháng cũ
Tâm hồn thơ dại, mắt xanh trong

Hỏi ai còn giữ tờ lưu bút
Xin hãy hôn lên những vụng về
Dẫu có phai màu bao nét chữ
Nhưng tình chất chứa đến mai tê

Đưa tay với một nhành hoa tím
Mà nhớ nao lòng một tiếng ve
Xứ lạ quê người, phong cảnh đổi
Tìm mô hoa phượng đỏ sang hè ?!

Quang Hà

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2025

Mùa Đông Ôi Mùa Đông



Người đi vào cõi muôn trùng
Trời se se lạnh não nùng tiễn đưa
Trên cành dăm chiếc lá thưa
Lắc lay trong gió chiếc vừa rụng rơi
Ôi mùa đông dạ bồi hồi
Nhìn nhau gang tấc ngậm lời biệt ly
Lệ chưa ráo lệ hàng mi
Mộng không tròn mộng thầm thì đơn côi

Kim Phượng

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2025

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2025

Giồng Ké Trong Tôi

       
(Mỹ Hạnh (đã qua đời) - Lý - Kim Phượng - Phước và Vân Trường cháu của Kim Phượng)

Lần trang phượng mở tuổi thơ ngây 
Gợi nhớ trào dâng nhớ những ngày
Ba đứa như bầy chim ríu rít
Nhởn nhơ chân sáo nghịch trò chơi

Thời gian cứ thế nhích dần xa
Kỷ niệm bộ ba chữa nhạt nhòa
Đứa bước xe hoa theo lối rẽ
Ngậm ngùi có kẻ mất niềm vui

Tình cờ một buổi biết tin nhau
Hồi ức “mầy tao” bỗng dạt dào
Tiếng nói môi cười bao nhắc nhớ
Bồi hồi sống lại tuổi xôn xao

Chao ơi! tay bắt mới như vừa
Hồng lệ trào tuôn thoắt đổ mưa
Tưởng niệm “tao mầy” ôi tận tuyệt
Thiên thu ký ức thuở xa xưa

còn một đứa vẫn chưa tìm được!

Kim Phượng
* Chợ Giồng Ké, Xã Trung Ngãi, Tỉnh Vĩnh Long
** Bộ ba: Mỹ Hạnh, Cúc và Kim Phượng, hy vọng qua bài thơ và hình ảnh này sẽ tìm được Cúc.


Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2025

Hoa Đào Trước Gió Đông…Hoa Đời Trong Giông Bão


Mấy hôm, trời không mưa nhưng có gió mạnh. Trời không mưa, nên lạnh thêm buốt. Cái buốt giá của mùa Đông, khiến lòng người lạnh lẽo theo. Vậy mà, mới đầu tháng Tám, Anh Đào đã đơm nụ, chi chít trên cành. Mươi ngày sau, nụ chuyển màu phơn phớt, nhuộm hồng cả tàng cây, không thấy đâu là lá, tạo nét quyến rũ riêng cả con đường.

“Xuân đáo bách hoa khai"!*
“Xuân đến trăm hoa nở”!

Nhưng bây giờ chưa là mùa Xuân, còn đang Đông mà Anh Đào lại trổ hoa.
Đây, Xuân của đất trời!
Hay, Xuân của lòng người?

Úc Châu, mùa này đất trời âm u. Sương mù giăng giăng lối. Che giấu những tàng cây còn trơ trụi lá. Che giấu cả nỗi lòng của người đang vùi trong sương mai. Úc châu đang giữa mùa Đông. Cảnh buồn. Lòng cô quạnh. Duy chỉ những tàng cây Anh Đào, dọc hai bên đường, trái ngược, mang nét ấm áp, tươi mát, mùa Xuân như trở lại, khi màn sương tan loãng.
Anh Đào đang trổ hoa!
Mấy mươi năm, sống nơi đây, tôi đã gắn bó với một cội trong hai hàng cây Anh Đào. Cội Anh Đào này đã che mưa gió, hứng sương mai. mỗi ngày ngày, khi đứng dưới tàng cây chờ đợi chuyến xe sớm và cũng là nơi chiều chiều, trở về sau một ngày mệt mỏi với công việc. Đã mấy mươi năm gắn bó như thế, nhưng tôi như một chiếc máy, chạy đúng giờ. Mấy giờ, phải có mặt đứng dưới cội cây này, đợi chờ xe đến. Mấy giờ, từ trên xe bước xuống, cũng nơi cội cây này. Thế mà, tôi nào nhận ra, lúc nào Anh Đào trổ hoa, khi nào Anh Đào rơi rụng. Mãi đến hôm, cảm nhận ra bước chân mình đang dẫm lên hoa, lòng mang mang một cảm giác lạ, chợt giật mình…thấy hoa Anh Đào trước gió Đông. Có phải tôi vô tình hay nguyên nhân nào…khiến tôi không thấy. Có lẽ cả hai!
Ngẩn đầu lên, thấy hoa còn trên cành hay cánh chao trong gió. Cuối nhìn xuống, thấy những xác hoa sắc hồng, nhỏ. mỏng manh đã rơi rụng, rải rác, nằm trên mặt đường. Tôi tự hỏi, có bao bước chân vô tình dẫm lên hoa, như tôi đã từng…khiến hoa tan tác càng tan tác thêm. Tôi rùng mình, hồi tưởng, nhớ lại thời gian dài đã qua, của đời mình, của một thời tan tác. Tôi bỗng liên tưởng đến và so sánh với, sắc hoa cùng vẻ đẹp của người thiếu phụ.
Hoa, có loại sặc sỡ thu hút bướm ong và cả người. Hoa, có loại ngào ngạt hương đêm, lan tỏa, gọi mời. Hoa, có loại được người nâng niu, chăm sóc, được che nắng, hứng sương. Hoa, có loại chịu dãi nắng, dầm mưa, thật phũ phàng. Hoa, dù trên cành hay rơi rụng đều tạo vẻ đẹp riêng.
Cánh hoa đời, ngoài sự tàn phá của thiên nhiên, còn kể đến con người. Hoa đời, không được may mắn, chẳng lúc nào đẹp như những cánh hoa Anh Đào đang nằm trên đường kia. Bởi, đời người thiếu phụ, có người luống tuổi vẫn giữ được nét xuân sắc mặn mà. Có người, vừa chớm qua thời con gái đã tàn rụi chịu chết non.


Thế mới biết, lòng người vô tình, nhưng lòng hoa thì không. Giữa cái lạnh lẽo buốt giá của mùa Đông, hoa Anh Đào vẫn âm thầm vươn lên, mang niềm tin yêu, sức sống mãnh liệt vẫn tiềm tàng, căng đầy tạo một đời sống mới, hòa vào vũ trụ và nở hoa trong năm sau. Những cánh hoa Anh Đào kia, dù mong manh, nhỏ nhoi, nhưng vẫn giữ nét đẹp đến phút cuối, dù tàn tạ rơi tan tác trên mặt đường. Đến nỗi, một bước chân dù dẫm lên hoa, hoa vẫn tạo cái đẹp cho đất trời dù tơi tả trước gió Đông và tạo nên niềm cảm hứng cho Văn Thi Sĩ. Hoa Đào trước gió Đông!
Một cánh Hoa đời, tội tình gì, vẫn bị vùi dập trước giông bão cuộc đời. Cánh hoa đời, chịu tàn tạ khi tuổi xuân vẫn còn đây, sắc xuân có đó. Hoa đời trong giông bão!

Chỉ một thời gian nữa thôi, Úc châu sẽ đi vào mùa Xuân…Hoa Đào thì tàn và Hoa đời thì ra sao?
Làm sao mà biết được!

Kim Phượng
* Cáo Tật Thị Chúng( Thiền Sư Mãn Giác)