Thứ Năm, 30 tháng 10, 2025

Ba Ơi Tháng Mười


Tháng Mười
Ba ơi
Cảm ơn vườn nở cành mai
Ánh xuân ban sớm đầu ngày quanh đây
Với ngày lại đếm từng ngày
Muộn màng hơi ấm mai gầy hơn xưa
Tháng Mười lá biếc giọt mưa
Nỗi buồn sót lại vườn thưa hoa vàng
Hỡi xuân thanh sắc dung nhan
Áo hoa khép muộn lệ tràn nhớ Ba

Tháng Mười
Ba ơi
Cành mai chớm tỏa nồng nàn
Thả lòng nỗi nhớ dặm ngàn đón Ba
Hiu hiu nắng đọng chiều tà
Khoảng trời vắng lặng ơi Ba tháng Mười
Ba ơi về lại tháng Mười
Tặng vườn con sớm nụ tươi mai vàng

Nơi này
Ba về
Nơi một thời ba đã
Mãi âm thầm ấm hơi ba
Hương nghiêng nghiêng cánh mai gầy


Thơ & Ảnh: Kim Phượng
30.10.2025
Lần Giỗ Thứ 28 Của Ba


Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2025

Làm Thơ Tình Em Đọc - Trịnh Bửu Hoài - Trúc Hồ - Dalena - Phương Thảo - Ngọc Lễ


Thơ: Trịnh Bửu Hoài
Phổ Nhạc: Trúc Hồ
Ca Sĩ: Dalena, Phương Thảo, Ngọc Lễ
Thực Hiện: Asia Entertainment Official

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2025

Phá Tam Giang, Một Cảnh Đẹp Hoang Sơ


Phá Tam Giang, một cảnh đẹp hoang sơ...

Đường vô xứ Huế quanh quanh *
Non xanh nước biếc như tranh họa đồ
Thương em anh cũng muốn vô
Sợ truông Nhà Hồ, sợ phá Tam Giang...

Có một Huế với những đền đài lăng tẩm mang vẻ đẹp trầm mặc, u huyền, đài các và cũng có bên cạnh đó một vùng đầm phá mang vẻ đẹp yên bình, hoang sơ, phiêu lãng của mênh mông sóng nước, lênh đênh mạn thuyền. Thiên nhiên ban tặng cho vùng Thừa Thiên Huế một phá Tam Giang với cảnh sắc tuyệt đẹp lúc ban mai rực rỡ, buổi hoàng hôn êm ả hoặc những đêm trăng thơ mộng…

Mỗi ban mai, khi mặt trời pha sắc hồng nồng nàn trên sóng nước, những thuyền câu lướt nhẹ, văng vẳng điệu hò mái nhì xa xăm diệu vợi. Làn sương khói lan tỏa lãng đãng trên mặt nước, cảnh vật im lìm như bức tranh thủy mặc. Những rừng cây chá đang ngái ngủ, chợt rung nhẹ dưới làn gió thoảng qua. Lũ chim sâm cầm, cò, vạc, đàn vịt trời, ngỗng trời, chim chìa vôi… trong đầm gọi nhau ríu rít tạo thành bản hòa ca đón chào ngày mới. Phá Tam Giang chỉ có vài con sóng lăn tăn, mặt nước êm đềm với gam màu ngọc bích. Những ngư phủ chuẩn bị cất vó giăng câu, tiếng chân họ lội bì bõm theo nghiệp mưu sinh. Cả không gian mênh mông, hoang sơ và bình yên đến lạ thường.

Trong những buổi chiều tà, phá Tam Giang khoác lên mình màu nồng nàn của hoàng hôn. Cả bầu trời mây tím thẩm phủ lên mặt đầm bóng nắng cuối ngày. Thấp thoáng đây đó những con thuyền giăng câu muộn, nhìn xa như chiếc lá bồng bềnh trên sóng nước. Mặt đầm rộng lớn, sóng sánh tít tắp trong ráng chiều. Trong không gian thơ mộng đó, hình ảnh con đò cắm sào như đứng đợi được tô điểm thêm bởi cảnh tượng tung chài buổi chiều tà. Trên phá, bồng bềnh vài chiếc thuyền chạy dọc theo những dãy cọc, những hàng rào lưới giăng như thế bàn cờ. Hoàng hôn buông xuống có lẽ là cảnh đẹp ngoạn mục nhất trên phá Tam Giang. Vẻ đẹp quyến rũ ấy đã đi vào thơ ca, nhạc, họa làm lay động lòng người. Chợt nhớ đến thi sĩ Mai Hữu Phước, những vầng thơ về hoàng hôn trên phá Tam Giang như một lời gửi gắm cho chút tình riêng của mình. Một chút tình khói sương, bảng lảng hòa quyện với không gian và thời gian như chùng lại, như mở ra trong mênh mang của vùng đầm phá.

Một chiều lang thang trên phá **
Bên em hương tóc thơm lừng
Mây trời dìu nhau qua núi
Ta dìu nhau qua bâng khuâng
...
Mênh mang mạn thuyền sóng vỗ
Cánh chim tung trời về đâu?
Bên tai thì thầm em hát
Gió mang lời về muôn sau.

Buổi chiều trên phá Tam Giang làm nền cho nỗi nhớ thăng hoa trong giai điệu mà nhạc sĩ Trần Thiện Thanh đã phổ những vầng thơ của nhà thơ Tô Thùy Yên thành một tình khúc vượt thời gian.

Chiều trên phá Tam Giang, anh chợt nhớ em***
Nhớ ôi niềm nhớ ôi niềm nhớ đến bất tận
Em ơi, em ơi ...

Hoặc tác giả Đinh Miên Vũ đậm đà tình quê hương trong bài hát Hai Quê:

Tôi lớn lên bờ Tam Giang nước mặn****
Những chiều không mây trắng lững lờ trôi
Rồi xuôi ngược trong dòng đời năm tháng
Ơn quê người mà chạnh nhớ quê tôi…

Màu lung linh bên Phá Tam Giang
Nặng đò ngang cô gái buông câu hò
Ngọt bùi hãy bên nhau như nhánh cau đĩa trầu
Mặn mà nghĩa phu thê chớ phụ câu thề…
 

Khi màn đêm dần buông, trên cái khoảng không gian mênh mông của đầm phá, những ánh đèn khi mờ khi tỏ như những con đom đóm trong đêm. Ánh trăng thượng tuần chênh chếch soi bóng xuống mặt đầm tạo nên một cảnh sắc thật lung linh huyền ảo, trầm mặc trong cô liêu, tĩnh mịch của đêm thâu. Du khách có thể lênh đênh với con thuyền trên sóng nước, say sưa cùng ly rượu làng Chuồn, hoặc có thể ngồi trong nhà chồ uống trà ôn chuyện cũ, hát nghêu ngao …Trong khung cảnh trời trăng mây nước, con người như lạc vào tiên cảnh bồng lai nửa hư nửa thực, lánh xa cảnh phồn hoa đô hội của chốn thị thành.


Vào thời vua Minh Mạng, phá Tam Giang có tên gọi là Điền Hải, Hắc Hải hay Hạt Hải - nghĩa là biển cạn. Bên bờ phá Tam Giang có tháp chàm Phú Diên, một di tích Chăm-pa, có giếng Cam Lồ nằm giữa 4 bề là nước mặn, bỗng một mạch nước ngọt vọt lên. Tương truyền ngày xưa, các vua triều Nguyễn ngày ngày cho thuyền về đây chở nước ngọt về dùng trong Đại Nội. Đó là nét độc đáo của phá Tam Giang. Xuôi thuyền về với làng chài Thái Dương Hạ, một ngôi làng chài cổ xưa nằm giữa bốn phía trời nước như một ốc đảo nhỏ trên phá Tam Giang. Mọi hoạt động của ngư dân làng chài diễn ra một cách đơn giản như quy luật của thiên nhiên, dưới ánh sáng của mặt trời, mặt trăng và những vì sao, cùng sự chỉ dẫn của Nữ Thần Nước – theo quan niệm tâm linh của dân làng.

Trong hành trình khám phá Phá Tam Giang, không gì thú bằng được ghé lại quán ăn ngay đầu đò ngang, thưởng thức những đặc sản cá, mực, tôm, cua, ghẹ… tươi rói, ăn đến đâu thơm ngọt đến đấy. Thực khách đến đây vừa có thể thưởng thức món ăn yêu thích vừa ngả lưng vào mạn thuyền lênh đênh sóng nước ngắm nhìn bầu trời lấp lánh những vì sao khuya và nếm trải hương vị đặc trưng của đầm phá.

Phá Tam Giang đang đợi những con người tài hoa đến đánh thức những vẻ đẹp tiềm ẩn hàng trăm năm qua. Phá Tam Giang – nơi cuối sông đầu bể mang nặng ân tình của xứ Huế mộng mơ.

Mỹ trí tử
Ảnh: Của Tác Giả

* Ca Dao Việt Nam
** Thơ Mai Hữu Phước
*** Nhạc phẩm Chiều Trên Phá Tam Giang
**** Thơ Đinh Miên Vũ


Thứ Ba, 21 tháng 10, 2025

Cánh Hạc Về Đâu



Nhớ xưa cánh hạc bay về
Ngõ qua trúc đứng cận kề với mai.
Chao ơi đẹp lối thiên thai
Đời vào cõi mộng chốn nào vui hơn.

Dòng kinh sen thắm màu son
Xa xa mây tỏa núi non chập chùng.
Tuyệt vời giữa cõi non bồng
Tình thơ ý nhạc trọn lòng ước mơ.

Tưởng rằng tương ngộ mùa thương
Thuyền trăng cập bến sông tương vạn chiều.
Ngờ đâu bến mộng tiêu điều
Gió mưa dồn dập hắt hiu cõi sầu.

Giờ đây cánh hạc về đâu
Trúc mai nay cũng bạc màu thê lương.
Non bồng hóa một cõi buồn
Thiên thai còn nẻo đoạn trường chia xa!

Hàn ThiênLương

12-10-2025


Thứ Hai, 20 tháng 10, 2025

Biển Trăng


Bạc lòng chi hỡi rẻ chia đôi
Một nửa lặng yên khuất nẻo đời
Nửa mảnh hao gầy chênh chếch bóng
Đêm chờ vô vọng cõi hư không

Vườn tâm lạnh lắm màu trăng ấy
Dần khuyết tròn xoay lại mảnh đầy
Loang loáng ánh ngà soi gối chiếc
Trách người mê mải biệt chân mây

Đêm buồn về nhớ trăng đầu phố
Hồn chết non từ độ mấy xa
Hoa mộng đời thôi không dậy nữa
Nghe ai đưa tiếng gọi mơ hồ

Thao thức trông lên với bóng mình
Trăng vàng vỡ nát ánh lung linh
Khôn nguôi sợi trắng phai màu tóc
Vạn kiếp giục sầu khóc biển trăng

Kim Phượng

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2025

Nhung Nhớ Gọi Tên Anh


Trăng lung lay, trăng lung lay

Trên mặt hồ gió đẩy, trăng say
Trăng lung lay, trăng lung lay
Rung động tình như vạt sương bay

Ai khiến hồn mình thổn thức đêm nay!
Bạn tri âm xúi ta cạn chén thề
Trăng lung lay, tay trong tay
Ta muốn, và chưa, ngại ai quên lối về

Trong hoang vắng vọng tìm hư ảnh
Hai nửa đời thiếu nhau, thêm lạnh
Tình xa tình nên cũng trăng đau
Người xa người trăng cũng phai màu

Sẽ ta như bèo nước lênh đênh
Cùng mảnh trăng trôi cuối bãi, đầu ghềnh
Trăng úa vàng, tình như vết phỏng
Thổn thức say, nhung nhớ gọi tên anh.

Mỹ trí tử

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2025

Tri Âm

(Kỷ niệm 12 năm Long Hồ Vĩnh Long)

Vuông thơ thắm thiết tỏ bao lời
Biết nói gì đây nói để vơi
Ý ngỏ tròn câu xao xuyến lạ
Tình trong con chữ thiết tha mời
Hỡi người xuôi ngược về neo bến
Ơi kẻ không màng quyết vượt khơi
Tìm đến Long Hồ lần hội ngộ
Duyên thơ tiếng gọi đến muôn đời

Kim Phượng


Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2025

Thời Áo Trắng

“Tuổi tôi áo trắng bay mềm
Hồn tôi là buổi chiều êm lặng lờ ...”

Những buổi sáng nắng vàng tươi rải nhẹ dọc con đường, áo trắng đến trường tung tăng những tà áo dài rộn ràng với gió như áng mây nhẹ nhàng lướt qua dòng người. Hai vạt áo dài như đôi cánh và những bước chân chim của các nàng làm dao động cả cảnh vật và không khí chung quanh. Thân hình thấp thoáng sau tà áo, khuôn mặt mờ tỏ sau vành nón, ẩn hiện như hư như thực. Và không gian chừng đang lan tỏa mùi hương con gái.

Với tôi, thời áo trắng không chỉ thuần là ký ức học đường mà đó là cả thế giới mộng mơ của thời mới lớn, một thời đã biết vui biết buồn khi bắt đầu tập làm thiếu nữ. Màu trắng biểu trưng cho mọi tấm lòng thanh khiết, hồn nhiên ...

Sân trường bỗng rộng ra với ngày đầu tiên biết kẹp lên tóc mình chiếc kẹp tóc đính ba bông hoa hồng, món quà mà mẹ mua cho. Tôi đã mân mê và ngắm đi ngắm lại chiếc kẹp không chán mắt, bắt đầu chú ý hơn, quan tâm hơn đến mái tóc của mình khi có chiếc kẹp xinh xinh cài lên. Và tự lúc nào cũng không biết, chẳng còn muốn tham gia những trò chơi như xưa nay với bạn bè cùng lớp. Thường thì khi giờ ra chơi đến, năm bảy đứa với đầu trần chân đất cùng nhau nhảy dây hay cùng rượt đuổi nhau, cho đến giờ chuông reo vào lớp thì đứa nào đứa nấy mặt mày đỏ bừng và tóc bết mồ hôi. Nhưng giờ thì không thế nữa vì hình như đã bắt đầu thay đổi. Thường thích ngồi yên trên ban công vẩn vơ nhìn những đám mây bay lang thang về phía trời xa, hoặc thơ thẩn chờ một cơn gió nhẹ nào đấy lùa qua cành lá, xoay xoay những cánh phượng hồng bay lả tả cuối sân trường... Hình như lòng đã biết bâng khuâng thổn thức chỉ vì tiếng ve kêu đầu mùa hạ, chỉ vì lác đác trong sổ tay những dòng lưu bút của bạn bè.

Chiều hôm qua khi lần giở tập sách bỗng có mảnh giấy nhỏ rơi ra, ai đó đã nắn nót viết hai câu:

“ Áo em trắng nõn chiều tan học
Hết mấy phong trần anh cũng theo.”

Ơi! Cái “chiều hôm qua” trong đời cô học trò chớm thành thiếu nữ, nắng chiều nghiêng phía bên nào vạt áo mà mấy mươi năm rồi ngó lại vẫn còn nghe âm ấm trên má mình giọt nước mắt của nỗi niềm hoài tiếc, nhớ nhung?

Cái thời áo trắng hồn nhiên và vô tư ấy đã đi qua đời mình như một lát cắt ngọt ngào của thời gian với những câu thơ vụng dại : ...

“Thuở học trò em làm khổ ai chưa?”

hay:

“Em tan trường về*
Cuối đường mây tỏ
Anh tìm theo Ngọ
Dáng lau lách buồn…”

Dù bao nhiêu năm đã qua rồi, tôi vẫn còn nhớ về thời hoa mộng ấy. Cái thời mà ý thức khổ đau chỉ mù mờ qua lời Mẹ dạy, bởi mùa Xuân, cánh bướm và nụ hoa đã choáng ngợp tâm hồn các thiếu nữ ngây thơ, trong trắng.

Cứ hình dung ra khuôn mặt của từng đứa bạn khi bị thầy quở phạt vì ăn quà vặt trong lớp với tang vật gồm me chua, cóc, ổi và muối ớt giấu trong hộc bàn...

Cứ hình dung lại mình ngày xưa khi len lén nhìn một thiếu nữ trên đường tan học từ dáng đi, cách nói, hoặc khi bắt chước mẹ dùng chiếc lược sừng trâu tẩm dầu dừa chải cho tóc mình óng mượt hơn lên, rồi bất giác bật cười…

Ôi! Chỉ ở cái tuổi hồn nhiên người ta mới có những suy nghĩ như thế. Cái suy nghĩ ngô nghê mà có lẽ bất cứ ai cũng thèm thuồng đánh đổi mọi thứ để được sống lại thời thơ mộng xưa dù chỉ một lần.

Thời gian qua nhanh quá, những mơ mộng ngày xưa trở nên xa vời vợi khi bây giờ tóc đã điểm sương. Ký ức ngày xanh chỉ còn vang vọng theo những câu thơ buồn tình cờ bắt gặp:...

"Từ hôm em qua bên kia sông**
Ta có đưa theo một tấm lòng
Để vái trời cho con sáo nhỏ
Một đời yên một bến sông trong."

Tôi không là con sáo nhỏ, nhưng mãi là con chim họa mi của mơ mộng học trò nên thơ của thời áo trắng bỏ quên nơi cửa lớp, sân trường.

Xin được một lần chạy ngược về phía bên kia cánh cửa của thời gian, khua vang tiếng guốc để làm rộn ràng lòng ai. Xin được một lần kiễng chân vói hái cành hoa tím, hay chạy theo con bướm vàng bay lơ lửng ngoài sân chiều dịu nắng...

Con bướm vàng đã bay vào chiêm bao cho tôi thấy mình quay trở lại hát nghêu ngao bên thềm cũ bài ngợi ca tuổi thanh xuân ươm mộng mơ qua từng trang sách vở học trò.

Ơi! Bạn bè mỗi đứa mỗi nơi, có đứa đã đi xa đến cuối trời. Thời áo trắng đó đã chìm khuất nơi đâu?

Mỹ trí tử

Ngày Xưa Hoàng Thị, thơ Phạm Thiên Thư

** Tờ Thư Bên Kia Sông, thơ Hoàng Lộc

 

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2025

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2025

Thu Buồn


Ai chở thu về lá buồn lá đổ

Mặt trăng đày ánh rớt phủ đầy sông
Sương rơi nhiều mịt mờ chiều xóm nhỏ
Trở bước về hiu quạnh xót xa lòng!

Sao quanh đây u buồn xơ xác quá
Chừng như đây rõ dấu vết tang thương
Vườn sau nhà quạnh hiu vài nấm mộ
Cỏ úa vàng nhạc dế thật u buồn!

Nhớ thuở trước bến chiều đò trở lại
Những nụ cười hạnh ngộ cảnh đoàn viên
Vẳng xa xa tiếng hò ai tát nước
Mái nhà tranh khói tỏa nắng nghiêng nghiêng!

Thanh bình đó rụi tàn khi lửa dậy
Ngôi giáo đường im bặt tiếng chuông xưa
Người trốn chạy không còn ai đi lễ
Ruộng đồng hoang đâu có buổi được mùa !

Ôi quạnh khuất nỗi lòng sầu chất ngất
Trở về đây biền biệt bóng người thương
Mẹ đã chết người yêu xưa biền biệt
Cõi lòng ta tràn ngập nỗi tang buồn!

Hàn Thiên Lương
5.10.2025


Thứ Hai, 6 tháng 10, 2025

Trung Thu Xưa Ấy


Muôn màu trời cũ sắc lung linh

Như hội lòng vui cảnh hữu tình
Vằng vặc trăng vàng chừ tháng Tám
Ô kìa khắp phố ánh hồng xinh

Trăng treo chênh chếch đến say nồng
Mộng mị đêm này hẳn biết không
Chen tiếng cười chung chiêng trống nhịp
Thả thuyền tưởng nhớ chốn người đông

Đêm thu xưa ấy chị Hằng ơi
Tỏa sáng trần gian ánh rạng ngời
Gợi nhớ thu này bao kỷ niệm
Cõi lòng gửi gắm chửa hằng vơi

Kim Phượng

Trung Thu 2025


Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2025