Cái lạnh đầu Đông chửa thấm lòng
Vạt bóng người xưa trong tim nhạt
Sông dòng trăm hướng đổ bến mong
Cơn lạnh đầu Đông đêm bỗng dài
Thời gian trôi mãi chắc sẽ thay
Khi người năm cũ không về nữa
Cây đời cành trổ nụ chia phai
Đã qua rồi trọn một mùa Đông
Môi mắt buồn lây cùng với lòng
Bóng người cô phụ trong chiều nhạt
Mòn mỏi trông về một hướng trông
Một mùa Đông qua rất nhẹ nhàng
Tình vương đọng lại trái tim khan
Lần chia tay ấy quên hò hẹn
Đông qua rồi…rồi Đông lại sang
Kim Phượng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét