Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016

Kẻ Say Cà Phê


Cầu Cái Cá, lục bình còn hoa tím
Em đi, về mấy độ có xôn xao
Tình tôi như chẳng bám được bên rào
Nên trôi nổi như lục bình trên sóng

Quán cà phê tôi khuấy một hình bóng
Nhìn áo bay nghe sóng vỗ trong lòng
Em đi qua có thấy được gì không
Một kẻ lạ uống cà phê say khước

Chiều Vĩnh long ngã đầu lên bóng nước
Mặt trời trôi, tôi vớt bóng mênh mang
Đốt tình lên trong khói thuốc thật vàng
Nghe lục bình thở dài qua hơi gió

Gót bùn lầy tôi in đầy nỗi nhớ
Đủ mấy mùa thành cỏ mọc xanh xao
Em vẫn qua, lơ đãng đến vậy sao
Tôi một kẻ say cà phê quán nhỏ

Ba mươi năm, tôi quay về chốn đó
Cầu Cái Cá lạ lùng chẳng ai hay
Chỉ tim tôi run theo sóng đong đầy
Không quán nhỏ, chẳng người xưa, vạt áo

Lục bình trôi, như hồn tôi áo não
Ngọn gió chiều, tôi lại bắt đầu say
Tôi tìm em quá khứ hay tương lai ?
Đi lên dốc hay xuống đời một ngỏ ?

Hoài Tử

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét