Xa cách nghìn trùng ngỡ thật xa
Ngược dòng quá khứ tuổi xôn xao
Xương hoa nằm ép trang thư rõ
Theo bụi thời gian tưởng nhạt nhòa
“Hoa Nắng” nghiêng nghiêng gợi nhớ về
Chở ngày tháng cũ chút thơm hơi
Chút hương vạt tóc bay trong gió
Cô giáo hồn xưa tuổi học trò
Bên gót son hồng ngập nỗi vui
Vang vang bục gỗ tiếng reo cười
Thả rong bút mực tay vương phấn
Cô giáo hồn hoang trải mộng ngoài
Níu lại thời gian áo trắng bay
Thơ ngây giấu nét, tóc buông dài
Loạn cuồng chữ nghĩa cô, trò nhỏ
Bài giảng đầu đời khó bó khôn
Hôm ấy trên cành hoa phượng chưa
Nụ xinh gọi gió chuyển giao mùa
Nhưng lòng cô giáo bâng khuâng quá
Phượng nở đầy trời rợp những hoa
Nắng hạ hè sang lồng tóc mai
Cổng trường ai đó trộm nhìn theo
Ngượng ngùng bối rối đeo chân mãi
Thúc bách vòng lăn xe đạp vàng
Tóc bím đơn sơ trâm cúc cài
Ô đen dí dỏm tay tròn xoay
Nghịch mưa trốn nắng rưng rưng nhớ
Cô giáo ô đen thuở học trò
Về lại chi cho lòng vấn vương
Me già trơ gốc lạc sân trường
Một thời áo trắng hai nhân ảnh
Nửa mảnh chìm sâu nửa nát nhầu
Kim Phượng
2.12. 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét