Tình yêu rất tự nhiên
Hương yêu thiền nhiệm mầu
Nhè nhẹ len vào tim
Chẳng cần ai dẫn lối…yêu nhau yêu mòn mỏi
Cớ chi kẻ quên người lại nhớ
Yêu đi! Rồi ngu ngơ
Yêu đi! Rồi dại khờ
Thơ dật dờ bên sóng tình nối tiếp
Con tim cằn sai nhịp giữ ngoan
Dẫu bão nổi trái ngang
Vượt biển cả dặm ngàn
Lên cõi thiên đàng hay cuối tầng địa ngục
Yêu si khờ lắm lúc
Không biết đường đi lối về
Đắm mình chìm hôn mê
Ê chề trăm mũi đau
Có nhau mà chẳng được
Ngang ngược tim tật nguyền
Nguyện nhủ lòng không thể nhưng…
Thây kệ! Qua không khỏi
Đừng tự hỏi vì sao
Thanh cao hay tội lỗi
Mỗi người mang số phận
“Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao”*
Trái tim không nơi nào dành cho lý trí
Lại có mang ý riêng
Ai người tình muôn niên
Triền miên tim nhức nhối đau
Nào!
Xin làm người lãng quên
Xin làm giọt máu hồng
Luân lưu dòng độ lượng
Sung sướng hay khổ đau
Đó! Sắc màu tình yêu
Kim Phượng
* Thơ Kiều - Nguyễn Du
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét