Đây là bài hát theo điệu Giang Thành Tử của Tô Đông Pha có lời tựa "Ất Mão Chính Nguyệt Thập Nhị Nhật Dạ Ký Mộng". Lời ca thống thiết, đan xen giữa mộng và thực, thật đau thương, cho dù người vợ đã mất từ 10 năm trước.
江城子
十年生死兩茫茫,
不思量,
自難忘。
千里孤墳,
無處話淒涼。
縱使相逢應不識,
塵滿面、
鬢如霜。
夜來幽夢忽還鄉,
小軒窗,
正梳妝。
相顧無言,
惟有淚千行。
料得年年腸斷處,
明月夜、
短松崗。
苏 轼
Giang Thành Tử
Thập niên sinh tử lưỡng mang mang
Bất tư lượng
Tự nan vong
Thiên lý cô phần
Vô xứ thoại thê lương
Túng sử tương phùng ưng bất thức
Trần mãn diện
Mấn như sương
Dạ lai u mộng hốt hoàn hương
Tiểu hiên song
Chính sơ trang
Tương cố vô ngôn
Duy hữu lệ thiên hàng
Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ
Mịnh nguyệt dạ
Đoản tùng cương.
Tô Thức
Dịch Nghĩa: Điệu Hát Giang Thành Tử
Ghi Lại Giấc Mộng Đêm 20 Tháng Giêng Năm Ất Mão
Đã mười năm qua, hai ngã âm dương mênh mông mờ mịt
Dù không muốn nghĩ
Nhưng lòng này chẳng thể quên được.
Nấm mồ lẻ loi từ nơi xa ngàn dặm
Thì còn nơi nào để ta nói hết nỗi thê lương
Cho dù mình có gặp lại cũng không nhận được nhau
Bụi đã phủ đầy khuôn mặt
Tóc đã nhuốm màu sương
Khi đêm về, chìm vào giấc mộng thấy mình về quê cũ
Nhìn nàng bên hiên cửa nhỏ
Đang chải tóc và trang điểm
Cả hai nhìn nhau không nói
Chỉ có hàng ngàn giọt lệ tuôn rơi
Ở nơi này, năm lại qua năm càng thêm đứt ruột
Đêm nay trăng sáng
Trên lưng chừng đồi thông
Dịch Thơ:
Mộng Nhớ Cố Thê
Mười năm qua âm dương đôi ngã
Nào muốn nhớ
Lại khó quên
Mộ xa ngàn dậm
Đau thương kể chốn nào
Nếu gặp gỡ làm sao nhận được.
Mặt đầy bụi
Tóc màu sương
Đêm về mơ cố hương quay lại
Hiên cửa này
Nàng điểm trang
Nhìn nhau không nói
Ngàn giọt lệ tuôn tràn
Năm trôi chốn này lòng như cắt
Trăng nay sáng
Lưng đồi thông.
Quên Đi
***
Thập Niên Sinh Tử Lưỡng Mang Mang
Mười năm cách, sinh tử mịt mù
Nhớ khôn lường
Đâu nào quên
Ngàn dặm mộ phần
Sao nói hết thê lương
Túng sử gặp nhau cũng khó nhận
Mặt gió cát
Tóc pha sương
Mộng đêm mơ thấy chợt về nhà
Ai bên song
Tóc xuôi vai
Lặng lẽ nhìn ta
Nước mắt đổ tuôn dòng
Đâu nữa bên nhau ngày cõi thế
Dưới trăng sáng
Trên đồi thông
Tri Khac Pham
***
Âm Dương Cách Biệt Còn Vương Tơ Lòng
Tử mất sanh tồn trải mấy thu,
Âm dương cách trở vẫn lu bu.
Mười năm đôi ngã ai không nhớ,
Một kiếp chưa quên vĩnh biệt ru.
Mộ chí lẻ loi xa vạn dặm,
Phòng không gối chiếc thấy thê lương !
Làm sao nhận diện khi mình gặp,
Bụi bám đầy trên mặt bạn đường
Thời gian tóc đã nhuốm màu sương,
Giấc mộng tưởng mình lạc cố hương.
Cửa nhỏ hiên nhà nàng nháy mắt,
Điểm trang gở tóc thấy mà thương !
Nhìn nhau chẳng nói rơi châu lệ,
Đứt ruột, trần gian vẫn vấn vương.
Trăng sáng đêm nay buồn biết mấy,
Đồi thông thấp thoáng dưới sườn dương...
Mai Xuân Thanh
***
Giang Thành Tử
Mười năm cách biệt cõi âm dương
Những tưởng quên
Lòng mãi nhớ
Mộ ngàn dặm xa
Ôi nhớ thương khôn siết
Nếu gặp gỡ sao biết nhận ra
Bụi đầy mặt
Tóc nhuốm sương
Đêm tơ tưởng mộng về quê cũ
Song cửa trông
Nàng trang điểm
Căm lặng nhìn nhau
Lệ ngàn giọt trào tuôn
Năm đến lại qua buồn đứt ruột
Này trăng sáng
Lưng đồi thông
Kim Phượng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét