Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2020

Vùng Tóc Rối...


(Ảnh: Mạnh Tiến - Nguyễn Trường)

Mai có về qua ngang trường cũ
Nơi một thời… đông đủ người xưa
Phượng hồng rực nắng buổi ban trưa
Ve cánh mỏng
thu mình buông tiếng nấc

Em giấu mặt
trao nụ hôn đầu chân thật
Hồn ngất say
anh ngượng ngập đôi tay
Trong chao đảo ve giật mình run rẩy
Từ hôm ấy ve thêm gầy xác
Làm chứng nhân vụng dại nụ hôn
Phượng kia..hoa như có linh hồn
Lay theo gió len vùng tóc rối

Bỗng đất trời như đổi
Biến mệnh đời mệnh nước nổi trôi
Trong vô vọng tận cùng bối rối
Một sớm mai
nghe tin em đã…
Theo đoàn người vội vã ra đi
Bỏ phượng hồng bỏ cả trường thi
Ve oằn tiếng
Tim nồng rướm máu

Con đường cũ đông người áo não
Bóng thân quen hun hút phương nào?
Lối vào trường thôi hết xôn xao
Anh gục mặt dâng nguyện cầu
lời người ngoại đạo

Từ em đi
Phượng buồn rưng rưng sắc máu
Ve âm thầm nén khóc trên cao
Phượng ơi!
Còn nhớ mãi hôm nao


Kim Phượng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét