Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Chiều Xưa

 

Một chiều nào anh qua làng xưa
Ánh trăng non chênh chếch đỉnh dừa
Lũ trẻ quay quần bên bàn gỗ
Giật mình em nghe tiếng “Dạ thưa”
 Thì ra các anh vừa đỗ quân
Đêm nay xin phép tạm dừng chân
Ba lô trĩu nặng – Màu áo trận
Môi cười chan chứa tình quân dân
 Mắt mẹ long lanh ngấn lệ tràn
Như thâm tình chăm sóc con ngoan:
“Mời cậu tự nhiên hãy bước sang
Tạm dùng nhà trước lẫn nhà ngang
Cần khi nấu nướng đây đầy củi
Nước mát đầy lu đấy sẵn sàng.”
Mẹ nói mắt anh nhìn đâu đâu
Đã rõ chưa? Anh vội gật đầu!
Thẹn thùng cuối mặt em bước vội
Cớ gì xao xuyến nhịp tim tôi?
Rồi em tiếp tục trở lại trường
Anh người lính chiến khắp muôn phương
Xông pha chiến đấu vì lý tưởng
Trai thời chinh chiến nét phong sương
Anh! Lính Sư Đoàn Chín Bộ Binh
Xếp bút nghiêng theo việc đăng trình
Vì nước quên mình nguyền sinh tử
Hè năm ấy em trở lại nhà
Khẽ khàng mẹ kể chuyện ngày qua...
Từ đó anh ghé qua đôi lần
Bảo rằng :“Thăm bác vì tình thân”
Nhưng trong đôi mắt đầy u uẩn
Lời tạ từ chưa giấu hết bâng khuâng
Có những chiều ra nhìn dòng sông
Tầm mắt trôi theo nước lớn ròng
Em người con gái chưa sầu mộng
Vời vợi buồn dâng nỗi nhớ mong

Kim Phượng 
1/1/2009

Những chiều trên sông Giồng Ké, thân tặng những Người đã dừng chân nơi đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét