
Hôm qua trở lại Rạch Bàng
Vắng em vắng cả mây ngàn đáy sông
Cỏ thơm tóc rối anh nằm
Nhớ xưa dưới ánh trăng rằm bên nhau
Nợ em một ốp trầu cay
Không em thiếu cả buồng cau xanh đầy
Từ khi em bỏ nơi nầy
Từng cơn gió thoảng buồn lây lất buồn
Nhớ đôi mắt ướt môi mềm
Thương đôi tay nhỏ từng đêm hẹn hò
Làm sao quên tiếng "anh ơi"
Dường như trong gió có lời của em
Trăng Thu vằng vặc trời đêm
Có con vạc nhỏ đã quên lối về
Mây lang thang mái tóc thề
Hỡi ôi ! anh gọi hiền thê… của người
Lơ thơ mây trắng lưng trời
Mỏng manh như thể tình tôi với nàng
Dịu dàng em bước sang ngang
Cho tôi lạc bước hồng hoang cuộc đời!
Dương hồng Thủy
( 15/09/2013 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét