Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

Lá Thư Từ Bên Kia Bờ Đại Dương


     Vĩnh Long, ngày 15 tháng 10 năm 2009
Cô thương!
Chúc cô dồi dào sức khỏe. Sorry cô vì không hồi âm cho cô liền. Cô ơi mỗi lần ngồi trên máy gửi mail cho cô, Yến không cầm được nước mắt cô ạ. Thương cô thật nhiều, ngay lúc này Yến rất muốn có cô bên cạnh để được ôm cô, ngã vào vòng tay ấm áp và như từ cô: một tấm lòng cao cả luôn dang tay che chở cho Yến vậy đó. Chắc cô hiểu rõ tâm trạng của đứa học trò hay nhõng nhẽo này, giờ không còn người chồng luôn yêu thương chìu chuộng bên cạnh nữa. Mặc dù Yến biết chắc rằng Chánh không bao giờ muốn rời xa gia đình.

       Ngày Chung Thất của Chánh được sự quan tâm của cô từ nơi xa đã làm cho gia đình em rất cảm động. Vào 2 ngày đó em cũng tổ chức cúng trai tăng mời 10 vị sư tăng về để cầu nguyện cho hương linh của ông xã Yến sớm được siêu sanh tịnh độ. Từ lúc Chánh ra đi mỗi chiều em đều đến chùa lễ Phật đọc kinh luôn cầu nguyện cho Chánh cô ạ. Bây giờ Yến chỉ làm được như vậy cho Chánh mà thôi. Nhờ đi chùa mà lòng Yến được nhẹ nhàng hơn, đỡ khóc hơn đó cô.


      Đến 18/10/09 này là cúng 100 ngày của Chánh cô ơi. Yến mời các Thầy bên chùa và các Phật tử qua đọc kinh cầu nguyện cho Chánh nữa. Thôi thì Yến cố gắng lo cho trọn vẹn đạo nghĩa vợ chồng đối với người đã khuất để Chánh được ấm lòng nơi cõi vĩnh hằng mặc dù cho tới bây giờ Yến vẫn chưa chấp nhận được sự thật này.

       Trong thâm tâm của Yến luôn có cô bên cạnh, yêu thương, chia sẻ cùng Yến. Rất mong được sự chăm sóc tinh thần từ cô để Yến có nghị lực vượt qua cô nhé…!

Thương…!!!!!
Học trò của cô
Ngọc Yến (*)


Úc Châu, ngày 18 tháng 10 năm 2009
Yến thương!
 Lá thư từ bên kia bờ đại dương…đọc dang dở, chưa đến chữ cuối cùng mà đôi dòng lệ trào tuôn. Cô đã khóc bởi lá thư từ bên kia bờ đại đương. Thư của Yến, người học sinh Nguyễn Trường Tộ Vĩnh Long của hai mươi sáu năm về trước. Nay biết tin em, thì nghiệt ngã quá, em đã đớn đau trở thành góa phụ.

       Một lá thư được mang lên đây, không một lời xin phép trước. Cô thật có lỗi và bất lịch sự vô cùng, nhưng Yến ơi, em ơi, mượn ý thư để nói lên một điều…, hy vọng rằng lỗi lầm sẽ được thứ tha và sự bất lịch sự sẽ nhường chỗ choTấm Lòng Chân Thành.
Qua lời của Quang Võ, khi biết tin Chánh đã vĩnh viễn ra đi, không một lời giã biệt, Yến “không khóc”. Sự “không khóc” này, đã làm cho Võ vừa đau, vừa sợ. Võ cũng là một học sinh cùng trường với Yến, Chánh, nhưng không cùng lớp. Cô không được tận nhìn cái hình ảnh thật ấy, nhưng điều gì đó xót xa, con tim cô như ứa máu. Hình ảnh bất động của em làm cô bỗng nhớ về một loại Hào mà cô nhìn thấy trong lần du khảo ở Rạch Giá. Những con Hào đã đứng chết đớn đau. Lúc ấy, bọn sinh viên cô đùa và gọi đó là hào Từ Hải, một nhân vật trong Kim Vân Kiều. Ngày xưa nhìn con Hào với tiếng cười, bây giờ qua hình ảnh Hào, cô nhớ đến em bằng nước mắt. Vâng! Yến của cô trong tư thế đã chết đứng. Cũng phải! Vì đến giờ phút này, của ngày thứ 100 của Chánh mà qua tâm thư của em “…cho tới bây giờ Yến vẫn chưa chấp nhận được sự thật này.”

       Yến, cô học sinh dáng mỏng, thanh tú bởi trắng da với mắt sáng, môi lúc nào cũng chực chờ nụ cười. Trong lớp học, em ngồi bàn đầu đôi lúc còn phá cô Phượng nữa. Cô học sinh bương bướng, ăn chưa no lo chưa tới này, mà giờ đây “ Thôi thì Yến cố gắng lo cho trọn đạo nghĩa vợ chồng đối với người đã khuất để Chánh được ấm lòng nơi cõi vĩnh hằng…”. Hình ảnh thơ ngây còn đó, chưa nhòa, mà giờ đây em đã là “người lớn” không ngờ.

       Sinh ly tránh khỏi, nhưng tử biệt không chối được lẽ thường. Phải chăng Yến đã trọn một đời với người của một thời yêu thương… 
      “Một ngày, một ngày sẽ đến em sẽ xa anh xa anh suốt đời.
 Một ngày, một ngày sẽ đến anh sẽ em suốt đời xa em.
 Một ngày, một ngày nước mắt khóc cho cuộc tình, cuộc tình qua mau. 
Tìm người, tìm người nơi đâu đêm đêm gục đầu tìm về chiêm bao. Ôi người gần rồi xa, tình đầy rồi qua.
 Nối tiếp bơ vơ, nối tiếp cơn mơ. Bảo hắt hiu xô chân chim dại khờ. Còn lại chăng dư âm bước chân xa. Còn lại chăng rêu phong dấu chân mờ. Còn lại chăng cơn đau xót không nhòa và lời thề ngày vui đó. 
Một ngày, một ngày sẽ đến tay sẽ buông tay sau cơn vui đầy. Người tình, người tình sẽ mất như cánh chim bay khuất mờ chân mây. Cuộc tình, cuộc tình sẽ chết xót xa một mình, một mình thương đau. Ngậm ngùi nhìn trời mưa mau thương cho cuộc tình, cuộc tình chôn sâu . 
      Một ngày, một ngày sẽ đến. Người tình, người tình sẽ mất. Cuộc tình, cuộc tình sẽ chết. Cuộc đời chỉ còn bơ vơ.” ( **)


       Ngày ấy đã đến! Em biết rồi đó.Ngày ấy sẽ đến với mỗi người, chỉ khác nhau là kẻ trước người sau mà thôi em ạ. Không ai tránh khỏi định luật vô thường của cuộc sống. Cô chép trọn bài hát này cho em. Đọc đi em và khóc nữa đi em. Đọc để hiểu lý vô thường, để bình thường mà sống. Khóc cho vơi, vết thương lòng được xoa dịu, hồn lắng đọng, sầu chìm sâu, để niềm vui long lanh trở về trong đôi mắt.

Nước mắt rơi! Cho tròn môi cười
Nước mắt tuôn! Xin tạ ơn Người
Dòng lệ buồn thay nước mắt tươi
Giọt lệ sầu long lánh đôi ngươi

       Bên em còn có con, dù chúng đã thành gia thất, nhưng trong mắt mẹ, đứa con nào cũng dại khờ, cần đến mẹ đó em. Rồi em sẽ lau khô dòng lệ.Trên môi nụ cười tiềm ẩn giọt lưu ly, Chánh của em còn đó, vĩnh viễn bên em, từ khi bắt đầu đến cuối cuộc tình. Người tình đã chết, nhưng cuộc tình của Yến - Chánh, mãi mãi sẽ là những kỷ niệm hồng. Em sẽ không bơ vơ, vì Chánh mãi mãi là của em.
      Trở về với lá thư, cô đọc đến bao lần rồi. Thời gian, không gian giữa chúng ta xa xôi, ngăn cách quá, nhưng hãy tựa vào cô… cho trái sầu rụng rơi. Một bờ vai nhỏ, nhưng sẽ thay Chánh lúc này!
Em Yến ơi! Thời gian sẽ hàn gắn, xoa dịu những nỗi đau. Rồi em cũng còn khóc, sẽ khóc, nhưng là những giọt nước mắt tiềm ẩn nụ cười.


       Chắc chắn rằng, qua lá thư chưa được sự cho phép của em, sẽ là món quà vô giá cho những ai đang yêu thương biết trân quý tình mình, những ai đang chơ vơ bên bờ vực biết giữ lòng lắng đọng, trở lại và tìm về chính mình trong niềm tin của biển rộng yêu thương.

Cám ơn em vẫn còn cần đến cô.
Đồng hành với nỗi đau cùng em!

Thương em.
Cô của em Kim Phượng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét