Mới thoáng đó..., 19 tháng11, ngày ra đi thứ 100 của Em Tôi...
Em, Cánh đại bàng no gió cõi thiên thu.
Một sớm mai theo con đường đất nhỏ
Cuốc trên vai chân rảo bước ra vườnLen rào gai hàng cọc chắn quanh mương
Tần ngần trước gốc rơm buồn xa vắng
Đôi mắt ấy u uẩn niềm cay đắng
Nhớ đàn chim cánh sắt lượn trời cao
Xé gió lùa mây nhìn xuống chiến hào
Những buổi chiều mù sương vùng đất đỏ
Đường quanh co với núi rừng bao phủ
Pleiku nào mở ngõ thả tương tư
Đồi dốc mơ mòn nhẵn gót mỏi nhừ
Ôi vẫn đẹp cánh hoa rừng hồng thắm
Tình chớm nở vụt rơi vào vực thẳm
Lời trăm năm gắn bó lỡ hẹn thề
Nỗi đớn đau dày xéo lịm hôn mê
Và định mệnh đẩy rời xa Phố Núi
Trở về đất Vĩnh của thời tuổi dại
Sẽ làm gì mỗi chiếc cuốc trong tay
Đêm từng đêm nghe khối óc đọa đày
Tàn mơ ước chuyến bay đêm vùng vẫy
Rồi một thoáng xuôi tay trần bỏ ngõ
Cánh đại bàng no gió cõi thiên thu
Kiếp trầm luân hồn thoát hiểm ngục tù
Trời cao nguyên cánh bằng đang tung gió
Kim Phượng
Đồi dốc mơ mòn nhẵn gót mỏi nhừ
Ôi vẫn đẹp cánh hoa rừng hồng thắm
Tình chớm nở vụt rơi vào vực thẳm
Lời trăm năm gắn bó lỡ hẹn thề
Nỗi đớn đau dày xéo lịm hôn mê
Và định mệnh đẩy rời xa Phố Núi
Trở về đất Vĩnh của thời tuổi dại
Sẽ làm gì mỗi chiếc cuốc trong tay
Đêm từng đêm nghe khối óc đọa đày
Tàn mơ ước chuyến bay đêm vùng vẫy
Rồi một thoáng xuôi tay trần bỏ ngõ
Cánh đại bàng no gió cõi thiên thu
Kiếp trầm luân hồn thoát hiểm ngục tù
Trời cao nguyên cánh bằng đang tung gió
Kim Phượng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét