Vào Internet, tôi lang thang trong căn nhà của một cô bạn ở Úc Châu, vô tình gặp bài thơ Cành Hoa Dại. Hay quá. Mà cô em gái thứ Chín thể hiện bức tranh thơ còn đáng khen hơn. Cạnh bài thơ là bản nhạc Silent Night do nhạc sĩ Vô Thường độc tấu Tây ban Cầm.
Đây là một bản Thánh ca vô tình được sáng tác bỡi một ca trưởng – một nhà giáo Frang Gruber tại Áo vào dịp Giáng Sinh năm 1918. Bản nhạc được soạn riêng cho đàn Tây ban Cầm và rất nổi tiếng đến ngày nay.
Nhờ vậy, tôi có dịp thưởng thức lại ngón đàn tây ban cầm điêu luyện của bạn Vô Thường. Tôi miên man trở về quá khứ năm 1969, khi đang công tác ở Phan Rang.
Tại Phan Rang có một quán cà phê DIỄM nổi tiếng với dàn âm thanh hiện đại bốn chiều, nhạc rất hay. Nhất là bản Diễm Xưa đang rất thịnh hành. Ngoài kinh doanh cà phê bạn Thường còn sang băng nhạc cho các dàn máy Tape Recorder, Tape Deck của các thương hiệu Akai, Teac, Sony… Các loại máy thu băng nầy bán miển thuế trong các PX Mỹ tại phi trường Bữu Sơn Tháp Chàm Phan Rang và tại Cam Ranh Bay.
Quán nầy có hai anh em. Anh Sáu và chủ quán thứ Bảy là bạn Thường. Tựa quán Diễm là tên con gái bạn Thường.
Nhạc sĩ Vô Thường là bạn với nhạc sĩ Từ Công Phụng. Bạn Thường đoạt giải nhất đàn Mandoline tại Nha Trang năm 1955 khi mới tròn 15 tuổi.
Đặc biệt của Nhạc sĩ Vô Thường là đàn bằng tay trái. Tôi cũng đàn guitar khá nhưng đàn tay trái thì chịu thua vì nó đảo lộn tất cả…
Tôi chơi rất thân với bạn Thường và các bạn ở Quân cảnh tư pháp Phan Rang, mà chúng tôi thường gọi là Cò Chương, cò Tấn…
Tháng 3/75 bạn Thường chạy về Sài Gòn. Xuống tàu hải quân qua Thái Lan và định cư ở Mỹ. Ở Mỹ bạn cộng tác với rất nhiều ban nhạc nổi tiếng. Tuy nhiên bạn rất nghèo vì chỉ biết đàn mà thôi.
Thường xuống tàu vợ con bỏ lại Phan Rang. Những ngày tôi còn ở Nha Trang chưa về Nam, có giúp đỡ tích cực cho vợ con bạn Thường và nhất là giúp anh Bảy điều trị bệnh gan.
Nhạc sĩ Vô Thường mất trong khốn khó, nghèo khổ năm 4/2003 tại Nam California USA.
Xin mạn phép nhà giáo, nhà thơ nữ Kim Phượng ở Melbourne Úc Châu, cho tôi cảm tác bốn câu thơ của cô mà cô đặt tựa là “ Cành Hoa Dại “
Cành Hoa Dại
Thầm lặng nguyện khắc tâm ghi
Chúa ơi dẩn dắt đường đi lối về
Qua rồi thức tỉnh cơn mê
Một cành hoa dại vẹn thề chúa ơi !
(Kim Phượng)
Đóa Hoa Thơm
Đồi cao lũng thấp cỏ non
Rợp trời hoa dại ngát thơm khắp vùng
Gót son khẻ nhịp tơ vương
Thánh ân soi sáng con đường em đi.
Dương Hồng Thủy
(02/01/2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét