Bầy chim vỡ tổ lìa cành!
Những cánh chim non Kỹ Thuật, chưa ra
ràng, bị bức tử, buộc đập cánh bay.
Biết về đâu?
Bên bờ mé tổ…trời ngoài kia thăm thẳm
xa, phương hướng vô định, lòng đầy hoang mang và tương lai mịt mờ, vô vọng. Các
thầy cô đành câm nín, khoanh tay đứng nhìn bầy chim con, trong uất nghẹn, xót
xa. Cơn mộng dữ, khiến cảnh đời dở dang.
Mới đó, nay đã mấy mươi năm rồi còn gì!
Những buồn vui theo mệnh nước. Những
mất còn của người đi kẻ ở. Những nước mắt đớn đau, khóc chia lìa. Tất cả chưa
mờ xóa, vẫn còn và hằn sâu trong tâm tưởng. “Người Kỹ Thuật” hôm nào, màu áo
còn xanh, tươi vui, hồn nhiên, thênh thang trên đường hy vọng. Bỗng chốc, ly
tan, ngày xanh niên thiếu bị đẩy lui vào dĩ vãng. Không có sự chọn lựa, người
người trôi dạt, tha phương. Kẻ bị vùi sâu vào lòng biển lạnh. Người lạc loài đến
bến lạ xa xôi. Rồi thời gian, hẳn làm bạc dần màu áo. Nhưng điều kỳ diệu, con
tim "Người Áo Xanh" vẫn nồng nàn, chan chứa tình. Tình Đồng Môn, tình
Tôn Sư Trọng Đạo.
Những cánh chim tưởng đã chết non, nay vững tin yêu chấp cánh, họp đàn, tìm về tổ ấm chung, Liên Trường Kỹ Thuật Việt Nam/ Úc Châu và cùng quay quần trong đêm Đại hội kỳ thứ 6, tại thành phố Melbourne. Nơi đây nắng xuân còn mơn man, lấp lánh đầu cành, hòa quyện hơi ấm tình người đến với người, trong ngày 29.11.2013, đầy nhộn nhịp và hẳn khó quên.
Bằng nụ cười ấm, rạng rỡ, bằng cái siết tay thật chặt của các Anh Chị Em trong Ban Tổ Chức, đã thân tình đón chào Người đến tham dự. Chương trình bắt đầu là lễ chào Quốc kỳ Úc - Việt. Dù thời gian lưu lạc trên xứ người, dài hơn cả tuổi đời sống trên đất mẹ. Vậy mà…Nhìn lá cờ vàng ba sọc đỏ ngạo nghễ, Bài Quốc ca hùng hồn vang dậy, Phút mặc niệm, tưởng nhớ Tiền nhân, các Vị quốc vong thân, không ai tránh khỏi se lòng. Hồn thiêng sông núi bừng bừng sống lại…Hồi ức ngày tang thương của mấy mươi năm trước chợt về. Lòng bồi hồi một cách lạ và ươn ướt trên hàng mi.
Thành phần quan khách góp mặt trong đêm Đại hội, được giới thiệu đến với mọi người. Trong số đó, có kẻ thân quen, người thật xa lạ. Nhưng trong ánh mắt, nụ cười trao đổi, quả thật…
Người xa mà ngỡ như gần
Gặp nhau chốn lạ tình thân tràn đầy
Trưởng Ban Tổ Chức khai mạc Đại Hội
Bài diễn văn khai mạc của Trưởng Ban Tổ Chức tiểu bang Victoria, ông đã nói lên hết những cảm nghĩ sâu sa về lần đầu tiên tổ chức cuộc họp mặt.
Bao niềm vui gặp gỡ bạn bè xưa cũ vừa chợt đến trong đêm hội ngộ, những giọt nước mắt trong phút mặc niệm chưa nguôi, thì một hồi trống vang lên. Nghi thức Bái lễ bắt đầu trong trang nghiêm và mọi người im phăn phắt để tỏ lòng, tưởng nhớ Thầy Cô và Đồng Môn, những Người đã vĩnh viễn ra đi. Nhịp đập con tim của người hiện diện dập dồn theo tiếng trống. Lòng người có mặt, cùng chung hồi hướng, chiêu hồn.
Nhang lòng thắp một nén thương
Mượn mây nhờ gió mở đường hiển linh
Hương linh các Bậc Sư, những Đồng Môn, đã khuất, phải chăng đang hiện diện chứng giám, theo từng vòng bái lạy. Trong phút giây đầy xúc động này, có lẽ những oan hồn uổng tử “Áo Xanh” còn vất vưởng, đang lênh đênh trên biển cả mênh mông, không còn lẻ loi nữa.
Hương linh các Bậc Sư, những Đồng Môn, đã khuất, phải chăng đang hiện diện chứng giám, theo từng vòng bái lạy. Trong phút giây đầy xúc động này, có lẽ những oan hồn uổng tử “Áo Xanh” còn vất vưởng, đang lênh đênh trên biển cả mênh mông, không còn lẻ loi nữa.
Tiếp theo là cảm tưởng của một cựu học
sinh Kỹ Thuật Vĩnh Long, lời ưu ái dành cho tất cả Thầy Cô. Giá mà mấy mươi năm
trước, các em có được suy nghĩ như lời phát biểu này, thì “đỡ’ cho thầy cô biết
mấy, đã trễ, nhưng không quá trễ. Thì ra, đàng sau sự nghịch ngợm, sự phá
phách. Đàng sau biệt danh, nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò, các em đã cảm nhận
được “Không thầy đố mầy làm nên”. Qua sự nhắc nhớ của Em cựu học sinh này, thầy
cô có dịp nghiền ngẫm, thế nào là “ Dĩ thân vi giáo”, dùng chính thân mình để hướng
dẫn học sinh và thế nào là “thiên chức” của một nhà giáo.
Tinh thần Tôn Sư Trọng Đạo còn được thể hiện qua món quà lưu niệm, mang lại niềm hãnh diện lớn lao cho thầy cô trong đêm Đại hội kỳ 6 này. Quà tuy đơn sơ, nhưng “cho và nhận” bằng cả tấm lòng, mang ý nghĩa trọn vẹn, gói ghém tấm chân tình của người học sinh dành cho thầy cô và đã gợi lại bảng đen, bụi phấn mờ mờ, những hình ảnh thân quen ấy chưa vùi vào quên lãng. Ai dám bảo rằng, người của “dao, búa, kềm, đục” chỉ biết kềm, đục, búa, dao. Người khách học trò thưở nào, được đưa qua sông, vẫn chưa quên người lái đò thầy cô năm cũ.
Xuân Melbourne đang đem mong nhớ trở về!
Tinh thần Tôn Sư Trọng Đạo còn được thể hiện qua món quà lưu niệm, mang lại niềm hãnh diện lớn lao cho thầy cô trong đêm Đại hội kỳ 6 này. Quà tuy đơn sơ, nhưng “cho và nhận” bằng cả tấm lòng, mang ý nghĩa trọn vẹn, gói ghém tấm chân tình của người học sinh dành cho thầy cô và đã gợi lại bảng đen, bụi phấn mờ mờ, những hình ảnh thân quen ấy chưa vùi vào quên lãng. Ai dám bảo rằng, người của “dao, búa, kềm, đục” chỉ biết kềm, đục, búa, dao. Người khách học trò thưở nào, được đưa qua sông, vẫn chưa quên người lái đò thầy cô năm cũ.
Xuân Melbourne đang đem mong nhớ trở về!
Tặng quà tri ân Thầy Cô
Đặc biệt hơn, trong lần họp mặt này, chất keo sơn tình nghĩa nào đã gắn bó gái Kỹ Thuật cùng trai Tống Phước Hiệp và tình trong câu hát ra đời, qua nhạc phẩm Kỹ Thuật Hành Khúc. Tác giả, Nhạc sĩ Nguyễn Canh Tân cho biết, anh nào biết gì về Kỹ Thuật, nhưng qua lời người bạn đường của anh, đã phôi thai cho đứa con tinh thần đó. Thướt tha trong chiếc áo dài xanh, các chị trong Ban họp ca cùng cất cao tiếng hát. Lời ca quyện vào, lay lay tà vạt và bắt được tiếng lòng của người nghe…để nhớ, để thương, thổn thức về thời xa cũ và xoa dịu vài nỗi muộn phiền chất chứa quá nhiều, từ bao năm trên bước đường lưu lạc. Hành Khúc Kỹ Thuật vừa chấm dứt. Những bản tình ca tiếp nối, buổi dạ vũ bắt đầu, cùng tiếng nói cười rôm rả của quan khách khi nhập tiệc.
Cuộc vui nào rồi cũng tàn! Mọi người chia tay trong lưu luyến và hẹn đến năm sau. Hẹn hò năm sau, chỉ là lời hứa cùng các thân hữu, chứ “Người Áo Xanh”, chia tay sao nỡ...
Họp ca Kỹ Thuật Hành Khúc
Bước sang ngày thứ hai, những người của
năm xưa, cùng họp tại trụ sở RSL Footscray. Gọi là buổi tiệc chia tay, đưa tiễn,
nhưng tiềm ẩn hội ngộ, để nuôi mầm gặp gỡ trong tương lai.
Ngồi quanh đây, đa số những người con
yêu của gia đình Kỹ Thuật và thân nhân. Mọi người có dịp hàn huyên tâm sự, cùng
chia sẻ những chuyện đời góp nhặt, với thầy cô, đồng nghiệp cùng trường, bạn học
cùng lớp một thời và là dịp quen biết với các bạn Kỹ Thuật từ các nước phương
xa như Việt Nam, Đức và Hoa Kỳ đến tham dự. Nỗi xúc động khi diện kiến với bậc
đồng nghiệp trưởng thượng, không cùng thời, nhưng từng dạy chung dưới một mái
trường Kỹ Thuật Vĩnh Long. Mối duyên gặp gỡ các thầy cô, dù không một phút giây thọ giáo, nhưng có
sự kính trọng và nặng tình một cách lạ lùng, như thể là thầy cô của mình vậy.
Về phần ẩm thực, rất nhiều món ăn, món
nào cũng đậm đà. Có lẽ được nêm nếm, thêm thắt bằng gia vị “tình” từ tấm lòng và
đôi tay khéo léo của ‘Con”, “Dâu” Kỹ Thuật.
Buổi họp mặt còn thêm phần karaoke giúp
vui. Dù các vị tự giới thiệu mình là ca sĩ “cây nhà lá vườn”, nhưng từ giọng ca
của ông Hội trưởng đến các Hội viên, đều ngọt ngào, mượt mà, trữ tình lẫn sôi
động, đưa hồn người nghe về tận đâu đâu. Và một hình ảnh đậm nét, không thể không
nhắc đến. Đó là Người cựu học sinh Kỹ Thuật Vĩnh Long, đã chỉnh sửa âm thanh,
chọn lựa bài hát và anh đã âm thầm ngồi làm việc ấy, cho đến tàn cuộc vui.
Cựu Giáo Sư, Cựu Học Sinh, Thân Hữu
Thời
gian qua mau, tối đến, mọi người thêm
một lần nữa chia tay trong lưu luyến. Đi không nỡ, ở không xong, đành
hẹn sang năm gặp lại. Một số người khác, hôm sau sẽ trở lại, tại địa
điểm RSL này,
lúc 9 giờ sáng.
Lần
gặp gỡ thứ ba, buổi du ngoạn của nhóm Liên Trường Kỹ Thuật Việt Nam/
Úc châu. Số người đi ít hơn, nhưng không vì thế mà mất vui. Những người con Kỹ
Thuật như có cùng một mẹ Âu Cơ. Một số đưa nhau lên Hanging Rock, leo núi. Một số
đi biển, tìm đến Port Campbell ngắm 12 vị Thánh Tông Đồ. Đến chiều, mọi người cùng
gặp lại, dùng bữa ăn thân mật tại nhà hàng Phú Vinh, đặc sắc với món ăn đậm đà quê
hương …canh chua và cá kho tộ.
Đại hội kỳ 6, nhưng là lần đầu tiên được
tổ chức tại Tiểu bang Victoria.
Sự thành công khá mỹ mãn. Có được kết quả như thế, nhờ sự đồng tâm và họp lực của
những người quyết gìn giữ Màu Áo Xanh cho bây giờ và đến mai hậu. Công khó, sự
giàu lòng, tích cực đóng góp, chuẩn bị chu đáo, của Anh Chị Em Ban Tổ Chức ở Melbourne. Sự hổ trợ nhịp
nhàng, đắc lực, tận tình và đầy nhiệt tâm của các Anh Chị đến từ Sydney. Tài khéo léo của
các “Nàng dâu hiền”, sự linh hoạt của các “Chàng rể quý” Kỹ thuật. Một điều rất
chắc chắn, Đại hội lần này, chẳng được như mong muốn, nếu không có sự hưởng ứng
và ủng hộ nhiệt tình của quý thân hữu và người thân của các thành viên. Dù là lần
đầu gặp gỡ, nhưng sự hiền hậu, dễ thương, thân mật của mọi người, khiến người
ta quấn quýt lúc bên nhau và lúc chia tay không tránh khỏi lưu luyến, bùi ngùi.
Và dưới mái trường, Liên Trường Kỹ Thuật Việt Nam/ Úc châu. một câu hỏi được đặt
ra: Chúng ta họp mặt để làm gì?
Phần trả lời có lẽ tùy ở góc nhìn và trái tim cảm nhận của mỗi người đến
tham dự. Trải qua bao sóng gió nơi trường đời, những “Người Áo Xanh”, dù đôi cánh
mỏi vẫn ước mơ bay về trường xưa, tìm lại bạn cũ, thầy cô năm nào. Sống lại phút
giây êm đềm vụng dại. Duyên quen biết giữa những người xa lạ mà lòng như gặp
nhau tự thưở nào. Tuy nhiên, nghe không bằng thấy. Hãy đến với nhau để cùng
chia sẻ.
Cựu Giáo Sư và Cựu Học Sinh Kỹ Thuật Vĩnh Long
Đại gia đình Liên Trường
Kỹ Thuật Việt Nam/ Úc châu, hạnh phúc trong ba ngày ngắn ngủi, nhưng đã để lại
cho nhau cả quảng đời thơ ấu ấm áp. Hôm cuối cùng, gặp để chia tay, nơi bãi đậu
xe sau nhà hàng Phú Vinh, chẳng khác nào quang cảnh sân trường của mấy mươi năm trước. Mọi
người tụm năm, tụm ba, bịn rịn giả từ. Buổi chia tay không rơi vào mùa hè, nhưng
đâu đó âm vang tiếng ve, sắc màu phượng vỹ, sự thương cảm, nỗi thảm sầu của 90
ngày tạm biệt. Những dư hương của ngày xa xưa ấy, như vẫn còn đó và giờ đây Màu
Áo Xanh năm nào đã vượt ngàn trùng cách trở, tìm lại, tìm những kỷ niệm êm đềm,
tìm lại những cánh phượng, dù sái mùa.
Chiều hôm lại nhớ chiều hôm ấy
Đường những hương xa phượng sái mùa
Có phải tin về hè muôn đến
Hay lòng rộn nở vội đơm hoa
Lòng cảm hoài …
Thương buổi trưa ve êm ả giọng
Lim dim nằm ngóng guốc khua vang
Hạnh ngộ rồi cũng đến phút chia tay, hẹn năm sau gặp lại để tìm lại ta…
“Ta còn lại gì hôm nay
Trong cuộc đời nhiều chua cay
Còn là người, còn nụ cười
Nụ cười trên đôi môi
…
Nụ cười đời đổi thay…”*
Sự việc thay đổi từng phút giây. Thời gian vô tình, cứ vùn vụt trôi, không
chờ đợi. Nhưng lòng, “Chờ người không đến
vẫn chờ…”*. Chờ “Người Áo Xanh”, ngày về một đông thêm. Bởi…
“Còn gặp nhau hôm nay mới hay thêm được
một ngày”.**
Cựu Giáo Sư Cựu Học Sinh, Dâu Kỹ Thuậ và thân hữu Vĩnh Long
Kim Phượng
29.11.2013
* Lời
nhạc của Nhạc sĩ Nguyễn Canh Tân
** Lời
nhạc của Nhạc Sĩ Lam Phương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét