Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

Nhớ Em Dù Cõi Hư Vô


Nếu một ngày trí óc già lẫn lộn
Tôi chắc rằng hình ảnh đó không phai
Dù cho em biến dạng cả hình hài
Tôi có mù cũng nghe hồn trong vắt

Những dấu hương có rơi thành nước mắt
Tôi sẽ mò tìm lượm những xa xưa
Ướm vào ngực để nghe sóng đỗ ùa
Dòng sông cỗ hoa lục bình biên biếc

Có bóng em chảy qua vầng trăng khuyết
Một con thuyền buông thả nhịp con tim
Tôi nằm nghe phù sa đắp nỗi niềm
Trên lao sậy hoa đêm lấp lánh, tuyệt
 
Nếu một ngày đôi tai này sẽ điếc
Và tim tôi thoi thóp cũng nào quên
Dù ngọng câm tôi cũng sẽ gọi tên
Bằng nhịp thở sau cùng của cuộc sống

Hơi thở tôi sẽ bay vào lồng lộng
Qua bốn mùa tìm lại dáng em sâu
Nỗi cô đơn choàng vai một nỗi sầu
Em có lẽ đã trở thành thiếu phụ

Đời buồn thiu như dòng sông năm cũ
Ướm bóng người trên những cọng rong rêu
Tôi viết lên tiếc thương trên cánh diều
Trên cọng chỉ vu vơ may mây trắng

Nếu một mai giữa cuộc đời cay đắng
Xin em cười gượng gạo điểm lên môi
Để hồn tôi bừng sống lại một thời
Trong yên ả một đời yêu mua chịu

Tháng ngày qua biến thành từng cọng chiếu
Xin đan thành nỗi nhớ bó thân tôi
Khi xác tôi tan rã thành bụi rồi
Tình tôi sẽ bay mù theo năm tháng

Hoài Tử

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét