Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

Một Chiều Mưa Quanh Bước


Có một buổi mưa chiều tôi cất bước
Nước mắt nào đẫm ướt cả đôi vai
Những nữ sinh lẩn trú ở hiên ngoài
Đâu có hiểu dưới mưa một người khóc

Đời bình yên như tuổi còn đi học
Hồn như lật giấy trắng, thoảng qua trang
Đâu có hay, đời bỗng chợt dừng chân
Như anh lính ngày qua vừa tử trận

Một cuộc đời bỗng trở thành giấy trắng
Đóng tập gì khi cỏ mọc xanh xao
Chuyện tình anh, cô nữ sinh bên rào
Cũng như mưa trôi xuôi vào quên lãng

Tôi đến đây tìm một chiếc áo trắng
Kỷ vật này trong năm ngón nhỏ nhoi
Mà dường như ủy thác cả cuộc đời
Cả năm tháng, cả tình xanh khi chết

Dưới cổng trường bùn sầu vương cỏ biếc
Nghe mưa về gõ mõ gió kinh sâu
Tôi trao xong kỷ vật cuộc tình sầu
Đành nhờ mưa rửa giùm tôi nước mắt

Bong bóng mưa căng tròn rồi vỡ nát
Như chuyện tình vừa nở đã nổ toang
Như hồn tôi những mảnh nước đã văng
Chỉ còn đây một vũng lầy nhân thế

Một chiều mưa trên thị thành nhỏ bé
Tôi xin trời xối rửa nổi đau thương
Ngàn hạt mưa chẳng rửa được con đường
Sao rửa được hồn tôi đầy vết mực

Hoài Tử

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét