Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

Ký Sự Một Chuyến Đi - Chưa Xa Mà Đã Nhớ


      Chưa Xa Mà Đã Nhớ!
      Bên sóng đời nghe lòng rất lạ, chưa rời đây mà đã nhớ nơi đây!
Phi cơ đang nằm trên phi đạo, chờ cất cánh cao bay.
Trời Melbourne hôm nay đẹp như bức tranh thơ, như lòng người đang mơ, qua tầm nhìn từ ô cửa chiếc Vietnam Airlines VN 780. Làn gió hây hây, đưa đẩy những cụm mây đang lờ lững. Không định trước mà được, vị trí ngồi rất thoải mái cho việc quan sát khung cảnh chung quanh! Từ chiếc ghế mang số 43 K, tôi có thể thả tầm mắt nhìn ra bao lơn trong suốt cả hành trình, dài hơn 8 tiếng đồng hồ về lại Việt Nam. Tôi không hề chợp mắt, bởi vì muốn tìm biết xem, mây “nói” gì mà ngẩn ngơ lòng thi sĩ. Có phải đó là những lơ lững vô định trong cõi trời đất bao la!?


      Rời Melbourne vào một ngày nắng ấm, 20 tháng 11 năm 2011. Chuyến bay cất cánh lúc 11: 25. Lần này, tôi đi một mình, nên có chút hồi họp, âu lo. Thiệt là khờ! Chừng bao tuổi đầu rồi? Tôi tự hỏi mình như thế. Có lẽ không che giấu được sự lo âu, cô em và con trai tôi, cùng đến cân hành lý, đưa tận nơi và còn nhắc nhở tôi…
      - Mẹ nhớ vào cổng số 7 nghe mẹ.
      - Ờ ờ…con, mẹ nhớ.
Cháu cuối thấp đầu cho mẹ ôm hôn trước khi từ giả.
Ngồi trong lòng phi cơ, nỗi bơ vơ giữa chốn đông người, tôi cảm thấy mình bé nhỏ. Tuy nhiên, tôi còn an ủi được bởi tiếng người hướng dẫn an toàn trên loa phóng thanh, tiếng hành khách sột soạt cất giữ hành lý, tất cả tạo một âm thanh vui tai. Ngày đi không định trước nên chẳng có sự chuẩn bị, vả lại, bản tính tôi vốn dĩ thích …như Tây ba lô đi du lịch vậy. Biết thế, nhưng quà cáp làm hành lý với một vali nặng trĩu, thêm chiếc ba lô đeo vai và một xách tay làm dáng.
      Đúng giờ, phi cơ bắt đầu lăn bánh trên phi đạo. Toàn thân phi cơ rung chuyển. Sự rung chuyển theo sau dòng lệ rưng rưng, đổ dài trên đôi má. Tôi đã khóc! Chưa rời Melbourne mà sao da diết nhớ!?
      Những mảnh kim loại mỏng nơi cánh phi cơ từ từ động đậy như đôi cánh chim bắt đầu xòe rộng, chao nghiêng và vút cao bay… “Cánh bằng nhẹ rơi trên làn gió…Nhìn trời cao mà reo, mà mơ ước như diều. Để níu áo hằng nga, ngồi trên dãy ngân hà. Giờ sống giữ lưng trời…Theo tìm trong chuyến bay.”*
Mây chừng kéo lùi lại, có lúc tạo thành những cụm trắng như bông bay là đà. Đôi lúc, phi cơ như đội mây trên cao, lao vào một màu trắng đục như sương, bao trùm cả con chim sắt khổng lồ. Những khi chiếc phi cơ nằm ngang tầm với, tôi nhìn ra xa, thể như đường chân trời vắt ngang, phía trên trắng toát, bên dưới một màu xanh lơ. Và khi máy bay hạ thấp, tôi thấy đâu đâu cũng là... trời quê hương xanh và mang một cảm giác len lén cảm giác tình quê hương sâu đậm. Lý thú hơn khi tôi nhìn trời cao mà mơ, giữa lưng trời mà thơ thẩn!


      Đến khoảng 4 giờ chiều, giờ địa phương, đôi chân quen, tìm về chốn cũ. Những bước háo hức đang chạm đất quê mình. Cũng may, trong cùng chuyến bay có em người bạn, cậu nhận ra quen biết, đã giúp tôi tận tình, chờ lấy hành lý và liên lạc với thân nhân. Nhờ thế, mọi thủ tục trở nên thuận tiện và nhanh chóng hơn. Bước ra khỏi cỗng kiểm soát, đứng trong lòng quê hương, mà chừng như xa lạ. Trời Sài gòn, một chiều thật đẹp mà lòng người thì tơi bời với quang cảnh trước mắt. Tôi đang ngồi trên xe mà thân uốn éo theo, nghiêng qua, quẹo lại, né tránh xe cộ. Khiếp thật!

      Đêm đó, tôi ở lại Sài gòn, cùng đi ăn tối với đứa con trai thứ và các cháu. Thức ăn cũng là…
      - Cho hai dĩa bắp đi. Cháu tôi gọi món ăn.
      Tôi còn nhớ như in, cũng nơi này, bốn năm trước, 2007. Khi rước tôi từ phi trường Tân Sơn Nhứt, tôi được cậu em, đãi ăn tối trước khi về Vĩnh Long. Cậu em tôi gọi hai đĩa bắp như thế này. Dù không nói ra đâu, nhưng tôi thắc mắc…
      - Sao mình mới về mà thằng em lại cho ăn bắp!?
      Tôi càng thắc mắc hơn, khi thấy nhân viên nhà hàng dọn một mâm rau, rất nhiều loại, tôi chưa hề biết qua. Tôi đợi chờ trong im lặng…, bắp mà ăn với rau, tôi tự hỏi. Đến lúc thức ăn được mang ra. Tôi bật phì cười, thì ra bắp ở đây là bắp chuối của giò heo, ăn kèm với rau sống, chấm nước mắm và được cuốn bằng bánh tráng mang tên Trảng Bàng.
      Về đến nhà. Trong căn chung cư nhỏ, hẹp té, ngồi bó gối, chúng tôi kể chuyện cho nhau nghe. Dù đã khuya lắm rồi, tôi vẫn nghe tiếng sinh hoạt từ bên dưới đường vang vọng lên, gần như suốt đêm. Vậy mà, tôi vẫn thấy đêm như dài vô tận. Tay chân chừng thừa thải, khi về, tôi mang theo điện thoại cầm tay, có… mà không "sim", nên cầm bằng như không. Laptop thì không có, phải đợi thời gian và cơ hội, xem có máy nào của ai sơ hở...là “có mà xài”, nhưng đợi hoài vẫn chưa thấy.
      Đêm đợi chờ…với hoàn toàn tự do, không mobile, chẳng laptop.
Khổ thân thay lúc đợi chờ!


Đừng vội hỏi vì sao
Chưa đi mà đã nhớ
Bởi nơi quê tôi đó
Chưa sống hết nữa đời

Rời đất mẹ thân yêu
Trong một chiều loang nắng
Tim nằng nặng nhớ thương
Trên đường tìm bến lạ

Nghìn trùng xa cách xa
Nơi cỏ lạ thơm hoa
Đầy nắng ấm chan hòa
Cưu mang đời lưu lạc

Bằng bác ái công bình
Bằng tình yêu trao ban
Làn gió mới tự do
Cho kiếp người còn lại

Chưa đi mà hoài nhớ!



      Không nhớ sao được!? Không khóc sao được!? Chưa xa Melbourne mà đã nhớ! Nhớ trời đất rộng bao la. Nhớ lòng người nhân ái, hiền hòa. Nơi đó đã, đang và sẽ nuôi tôi hơn nữa đời còn lại.

      Hôm nay, 20.11.2012, vừa tròn một năm. Thời gian chóng quá! Những Người Bạn nơi quê nhà ơi, có còn nhớ ngày nầy, năm trước, có một người về thăm các bạn không?


      Tôi thì vẫn nhớ. Bởi vì, cũng ngày này tôi đã khóc.
      Chưa xa mà đã nhớ rồi!

Kim Phượng
20. 11.2012

* Lời nhạc Một Chuyến Bay Đêm của các Nhạc sĩ Lam Phương, Song Ngọc và Hoài Linh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét