Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Trong Cùng Nỗi Nhớ


Hàng cây Phượng vỹ Huỳnh đàn
Một thời lụy bước chân chàng nơi đây
Nàng như tiên nhỏ bị đày
Thiếu đôi cánh mỏng là bay xuống trần
Đôi môi đượm nét thanh tân
Mày chau hờn dỗi chân trần khoan thai
Tàng cao râm mát ôn bài
Mắt nai ngơ ngác ngất say tình nồng
Bởi đôi má thắm phớt hồng
Bởi răng chiếc khểnh nằm không thẳng hàng
Vạt tà hoa điểm nắng vàng
Gió lay tình tự ôm choàng bờ vai
Ai đưa em đến chiều nay
Dáng kia nho nhỏ đọa đày tim anh
Tung tăng chân sáo chuyền cành
Làm sao biết được tình anh trao nàng
Mùa thi qua vội ngày sang
Ve sầu thoát xác hoa tàn mộng mơ
Em đi mang cả thờ ơ
Trên cành vướng lại ngây thơ buổi đầu
Sang sông sóng nước đục ngầu
Vết thương lệ cứa hằn sâu một đời


Kim Phượng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét