Ôi! Xác nằm . Ngày giỗ một quê hương
Đoàn ma binh trang phục của mán mường
Những nến sắt múa may niệm câu chú
Đây xác chết . Đoàn nhị tỳ đọc chú
Lời kinh thừa thần thánh: rợ, hung . Đưa
Nghiêng cẩn và sùng bái như vô thừa
Môi khấn liệm, xác quê tôi xám ngoét
Đây hòn ngọc dưới giày râu nát bét
Còn gì đâu tia chiếu của năm xưa
Còn gì đâu trang sức của bốn mùa
Còn gì nữa để tôi còn kiêu hãnh
Còn gì nữa khi vào mồ đá lạnh
Còn lại gì ? Đã chết một tộc dân
Còn được gì ? Chiếc xác. Một đám tang
Khi thần chú vút cao vào địa ngục
Trời hôm đó mây mù và vẩn đục
Xác một người . Vừa chết giữa phố sâu
Ôi! Thị thành như rừng núi hắt heo
Một nỗi chết thê lương và nghẹn tắt
Trời hôm đó đã mang đầy tóc bạc
Hay là trời cũng đã quấn khăn tang
Xác quê tôi, một thi thể da vàng
Nằm trơ xám dưới lời kinh quỷ sứ
Trời hôm đó buổi ma chay lịch sử
Trống kèn reo mừng rỡ được làm tang
Tôi cúi đầu một ngày giỗ bẽ bàng
Nhìn đất khóc lệ đầy trên nhánh cỏ
Hoài Tử
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét