Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015

Người, Bóng Tối, Sự Không



1-
Rượu càng uống càng nhạt
Lòng chầm chập phiền hà
Nửa đời đà đi khuất
Coi như chớp mắt suông.
2-
Vào đêm…
Lần tàn xuân
Mùa xuân nào đang tận
Cây lá xông khói xám
Vườn măng loang sương lam.
3-
Làm thơ như đùa chơi
Đưa theo cơn vô định
Đêm dài đường chẳng hết
Chập chờn thấp thoáng say.
4-
Nghe gió thổi ngoài sông
Muốn đưa tay giữ gió
Chợt xao xác trong lòng
Cơn phiêu bồng hoan lạ.
5-
Quả thật có Vô Cùng
Lớn lao trùm mặt đất
Ôi xiết bao kinh hoàng
Từng giây khắc trống rỗng.
Ngồi nhìn xuyên bóng tối
Bên kia sâu màn đen
Thấm hiểu cơn bất định
Giữa hai lằn có – không


Phan Nhật Nam

Đêm hết Tết 1991,
Lái Thiêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét